“Em không tin cũng hết cách, những gì anh nói đều là sự thật.”
Nam Khuê vẫn kiên quyết lắc đầu: “Cho dù anh nói gì, em cũng không tin đâu.”
“Phương Thanh Liên, cúp máy, cúp máy đi, tôi không muốn nghe thêm nữa.” Nam Khuê sụp đổ gào lên.
Tuy rằng biết Kiến Thành là vì cứu cô, cứu các con, nên mới nhẫn tâm nói ra những lời này.
Nhưng trái tim cô, vẫn là đau đến không thở được.
Còn Phương Thanh Liên, càng nhìn cô đau khổ, cô ta càng vui vẻ.
Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này được.
“Nam Khuê, đau không? Đau là phải thôi.”
“Tôi đã nói rồi, bao nhiêu nỗi đau tôi phải trải qua, tôi sẽ cho cô nếm đủ.”
Bên này, Lục Kiến Thành siết chặt hai tay.
Nhìn thấy Nam Khuê đau đớn như vậy, trái tim của anh cũng đau đến không thở được.
Nhưng trên mặt, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, nhất quyết không để lộ chút biểu cảm nào.
Trong lòng, sự tức giận giống như biển lửa, điên cuồng thiêu đốt trái tim anh.
Khuê Khuê của anh đau, anh cũng đau.
Thế nhưng, Phương Thanh Liên, người phụ nữ điên này đã mất hết lý trí, anh hiện tại chỉ có thể thuận theo cô ta.
Nếu không, anh không dám tưởng tượng, khi cô ta điên lên sẽ làm ra những chuyện gì chứ?
Trong lòng anh biết rất rõ, nếu như các con có chuyện gì, Khuê Khuê tuyệt đối sẽ không một mình ở lại thế giới này.
Cho nên, anh nhất định phải lấy lùi làm tiến.
Chỉ khi đáp ứng điều kiện của cô ta, để cô ta buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443741/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.