Giọng nói của Nam Khuê run rẩy, còn chưa nói xong, nước mắt của cô đã rơi xuống dữ dội.
Toàn bộ cơ thể chìm trong cảm giác vô cùng đau khổ.
Lúc Kiến Thành lập tức giải thích: “Không phải đâu, Khuê Khuê, con vẫn ổn, chúng nó không sao cả.”
“Trách anh ăn nói vụng về, nói bậy làm em hiểu lầm rồi.”
“Thật không?” Nam Khuê vẫn có chút không tin: “Anh không gạt em chứ? Hai đứa thật sự không sao à?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô.
Đồng thời mở miệng, nói: “Không tin thì tự em kiểm tra đi, bụng vẫn nhô lên đây này, hai đứa ở trong đó rất khỏe, thật sự không sao hết.”
Lúc này Nam Khuê mới hít sâu một hơi, thả lỏng tâm trạng.
Ngay lúc này, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Kiến Thành đi ra ngoài, đưa mắt nhìn thì thấy Lâm Tư Vũ.
Ngay lập tức, vẻ mặt của anh trở nên vô cùng khó coi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, hệt như băng vậy: “Đi đi, chỗ này của chúng tôi không chào đón cô.”
“Kiến Thành, anh hãy tin em, em không có ác ý, em chỉ muốn đến thăm cô ấy thôi, nếu cô ấy không sao, em bảo đảm sẽ đi ngay lập tức.” Lâm Tư Vũ nói chuyện hệt như đang cầu xin.
Nhưng thái độ của Lục Kiến Thành vẫn kiên định: “Đi ngay đi, tôi không muốn bảo người khiêng cô ra ngoài đâu.”
Đúng lúc này, giọng nói của Nam Khuê từ bên trong truyền ra: “Kiến Thành, là cô Lâm đúng không?”
“Là tôi.” Lâm Tư Vũ đứng ngoài cửa lớn giọng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443730/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.