“Tư Vũ, quay lại.”
“Mau quay lại, đừng làm bậy.”
Lâm Duy Đống đuổi theo sau lớn tiếng gọi.
Nhưng mà, ông làm sao có thể đuổi kịp Lâm Tư Vũ được.
Không đến một phút, Lâm Tư Vũ đã lên xe, nhấn cần ga và lái xe đi một cách điên cuồng.
Cô ấy lái chiếc xe thể thao một mạch thẳng đến tập đoàn Lục thị.
Đến bãi đỗ xe, cô ấy đi giày cao gót, đi vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở, nhìn thấy cô ấy, Lâm Tiêu lập tức tươi cười nghênh đón: “Cô Lâm, sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây vậy?”
“Lục Kiến Thành đang ở đâu? Tôi tìm anh ấyấy.” Lâm Tư Vũ trực tiếp hỏi.
“Tổng giám đốc Lục hiện tại đang họp, cô có chuyện gì có thể nói với tôi, đều như nhau.” Lâm Tiêu nói.
“Cậu?” Lâm Tư Vũ khinh thường nhìn cậu: “Cậu có thể làm chủ giúp anh ấy không?”
“Vậy hay là cô Lâm ngồi đợi một chút, chờ tổng giám đốc Lục họp xong, tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
Lâm Tư Vũ khó chịu nhíu mày lại.
Hiển nhiên, ngay cả một phút cô ấy cũng đợi không được.
“Không được, bây giờ tôi phải gặp anh ấy ngay.”
Dứt lời, cô đẩy Lâm Tiêu ra, đi thẳng đến phòng làm việc của Lục Kiến Thành.
“Cô Lâm, văn phòng của Lục tổng thật sự không thể…”
Nhưng mà, Lâm Tiêu còn chưa dứt lời, Lâm Tư Vũ đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Nhìn quanh một vòng, khi phát hiện trong phòng làm việc trống không, không có gì cả, Lâm Tư Vũ vẫn không mất hy vọng.
“Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443719/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.