Không có chút bất ngờ, là Lục Kiến Thành gọi điện đến.
“Alo, Kiến Thành…” Nam Khuê cố gắng khống chế tâm trạng mình, cô dùng giọng bình tĩnh nhận điện thoại.
“Em dậy lúc nào vậy? Cơ thể hôm nay thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, không nôn chút nào, bé con khá ngoan.”
Lúc này trên xe đột nhiên vô cùng ồn ào.
Lục Kiến Thành nhíu mày: “Em đang ở đâu? Có vẻ khá ồn.”
“Em đang đi dạo phố, bụng sẽ nhanh chóng to lên, không thể mặc được quần áo đẹp, cho nên em muốn nhân lúc này mua thêm nhiều quần áo đẹp hơn.”
“Được, em mua nhiều một chút rồi đưa cho người khác cầm, ông xã trả cho em.”
“Cảm ơn ông xã, vậy em đi dạo trước.”
Cúp điện thoại, hai tay Nam Khuê lập tức run rẩy.
Sau đó cô lấy sim điện thoại ra ném đi rồi thay sim mới.
Làm xong mọi thứ, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không dám nhớ đến giọng nói và bóng dáng của anh.
Không dám nghĩ tâm trạng của anh sau khi phát hiện cô rời đi.
Cũng không dám nghĩ đến tương lai sau này của cô và đứa nhỏ sẽ như thế nào.
Con đường phía trước, tất cả đều là ẩn số.
Không cần chờ đến tối, một giờ chiều anh đã nhận được điện thoại của dì Chu.
Nội dung rất đơn giản: “Thiếu gia, có chuyện bà già tôi nhất định phải nói cho cậu biết, thiếu phu nhân đi ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về.”
“Cái gì mà vẫn chưa về?” Lục Kiến Thành nhìn đồng hồ, giọng cao hơn: “Bây giờ đã là chiều rồi. Buổi sáng tôi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443712/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.