Quý Dạ Bạch gần như là nhe răng trợn răng nhìn về phía ông: “Đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi nữa.”
“Nếu không phải người vợ kia của ông làm cho video của mẹ tôi phát tán lên mạng, thuê người đi nhục nhã bà ấy, bà ấy cũng sẽ không tự sát, đều là do người đàn bà kia hại. Tôi đã đồng ý không tranh giành tài sản của nhà họ Lục, tôi cũng chưa bao giờ muốn thân phận nhà họ Lục, vì sao bà ta vẫn đuổi cùng giết tận tôi?”
“Lục Minh Bác, ông nghe cho kỹ đây, từ nay về sau, tôi sẽ không nhượng bộ nữa, tôi sẽ lấy lại phần mà tôi xứng đáng có.”
Lục Minh Bác nhìn anh ta, giọng điệu trầm thấp: “Nếu con muốn trở về nhà họ Lục, cha sẽ công khai chứng minh thân phận của con, cũng sẽ thừa nhận quan hệ giữa chúng tôi, để con nhận tổ quy tông.”
“Nhưng tất cả mọi thứ nhà họ Lục, là cha để lại cho Kiến Thành, con không thể lấy.”
“Ha…” Quý Dạ Bạch buồn cười nhìn chằm chằm ông: “Vậy chúng ta sẽ chờ xem, tôi sẽ có cách để nó thuộc về tôi.”
Mãi cho đến khi đèn trong phòng cấp cứu tắt, tính mạng Hạ Nhu thoát khỏi nguy hiểm, Lục Minh Bác mới rời đi.
Khi ông về đến nhà, Vân Thư, Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang vây quanh ăn cơm bên bàn tròn.
Nhìn thấy Vân Thư, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn qua: “Bà theo tôi đi lên trên chút, tôi có chuyện muốn nói với bà.”
Nam Khuê lập tức lo lắng nhìn về phía Vân Thư: “Mẹ…”
Ánh mắt Vân Thư dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443699/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.