“Cô ta thì hay rồi, còn làm như đó là chuyện gì vinh dự lắm đó mà đi tuyên truyền khắp nơi, sợ không ai biết sao, đúng là không biết xấu hổ.” Một y tá khác cũng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đúng là không thể nhìn người từ bên ngoài được, trước kia tôi vẫn cho rằng cô ta thuần khiết lắm đó, không ngờ là giả vờ thanh cao, bản thân cũng không biết điểm dừng, chưa cưới đã bầu.” “Chờ mà xem, đến khi bụng cô ta lớn rồi mà chưa cưới thì mặt mũi đâu còn nữa.” “Tôi thấy khó mà được lắm, dù sao người bạn trai kia của cô ta cũng chưa từng để lộ mặt cả.” “…” Sau đó mấy người này còn nói gì nữa, nhưng Nam Khuê đã không còn tâm trạng để nghe. Vì trái tim cô đã thật sự tan nát mất rồi. Mãi cho đến khi mấy người kia đi rồi Nam Khuê mới đẩy cửa ra, thất thể đi ra từ bên trog. Cô đưa tay, dùng sức hất nước lạnh lên mặt. Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Nam Khuê có chút hồn bay phách lạc. Dù là một người nói gì cô cũng không quan tâm. Hai người nói cô cũng có thể không quan tâm. Nhưng khi tất cả mọi người, thậm chí lúc người bên cạnh bạn đều đang cười nhạo bạn, thậm chí còn trách móc bạn thì rất khó để có thể mỉm cười đối mặt với những chuyện đó. Thấy Nam Khuê đi tới, tinh thần cũng có vẻ không tốt, Đông Họa lập tức đi đến đỡ lấy cô: “Khuê Khuê, cậu sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không, sao sắc mặt lại kém vậy?” “Họa Họa…” Nam Khuê đột nhiên nắm lấy tay cô ấy: “Cậu nói xem, có phải mình tồi tệ lắm không, mình không nên mang thai đúng không? Dù sao cũng là chưa cưới đã có thai, hơn nữa ngoài mình ra thì không còn ai mong đợi sự xuất hiện của bé cả.” Ngay cả Kiến Thành lúc đầu cũng không mong chờ chút nào. “Khuê Khuê, cậu nói cái gì vậy? Mình rất mong đợi mà!” “Nhưng dường như tất cả mọi người đều đang trách móc mình, hơn nữa các cô ấy còn nói…” Ánh mắt Nam Khuê hiện lên sự cô đơn. “Nói gì?” “Nói mình không biết kiềm chế, còn chưa cưới đã mang thai.” Câu nói này làm lòng người đau nhói, đâm cho trái tim cô máu me đầm đìa. Đông Họa nắm lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê, bọn họ không ăn được nho nên nói nho xanh, cậu không cần phải để lời của mấy người đó trong lòng.” “Hơn nữa đó là bọn họ ghen ghét, nếu như mình có bạn trai mà không hết mình với mối quan hệ đó thì sao có kết tinh của tình yêu được chứ?” “Cảm ơn cậu, Họa Họa!” Vì mang thai nên công việc của Nam Khuê cũng được sắp xếp lại. Bây giờ cô làm ở khu nội trú, chủ yếu phụ trách việc kiểm tra phòng, công việc sẽ dựa vào tình trạng của người bệnh, đương nhiên cũng sẽ phải hỏi bệnh thông thường. Nhưng cô đã không cần đi đến phòng giải phẫu để học tập nữa. Nói tóm lại, toàn bộ công việc đã dễ dàng hơn nhiều. Do bị những người kia ảnh hưởng nên cả chiều cô đều không chú tâm, làm chuyện gì cũng không tập trung. “Bác sĩ Nam, bệnh nhân giường số 5 thế nào?” “Bác sĩ Nam, nhanh lên, bệnh nhân giường số 8 đang tìm.” “Bác sĩ Nam…” “Bác sĩ Nam…” Cả một buổi chiều, dường như tất cả mọi người đều đang gọi tên cô vậy. Nam Khuê cũng vội đến mức ngực dán vào lưng, vừa chạy đến chỗ này lại chạy qua nơi đó. Đông Họa nhìn mà cũng thấy đau lòng. “Khuê Khuê…” Cô ấy cầm một cốc nước qua, đồng thời cầm đồ trong tay Nam Khuê: “Cậu nghỉ trước đi, mình giúp cậu.” “Thật xin lỗi Họa Họa, tạo thêm phiền phức cho cậu rồi.” “Quan hệ của chúng ta là gì cơ chứ, nếu như cậu còn khách sáo như vậy thì mình cũng sẽ không giúp cậu nữa.” Một tiếng sau, Đông Họa cố ý xoa eo thở dài: “Ai ui, mệt chết mình rồi, mình nói này Khuê Khuê, bạn trai cậu còn nợ mình hai bữa cơm, hai bữa này mình cũng không thèm khát lắm, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay nói anh ấy mời mình ăn đi.” “Hả…? Hôm nay nói anh ấy mời cậu đi ăn sao?” Nam Khuê lập tức có chút bất ngờ. “Đúng vậy, anh ấy sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ mời mình ăn.” Đông Họa cố ý bất mãn chu môi nói. Nam Khuê lập tức giải thích: “Không không… Không phải ý này, chỉ là công việc của anh ấy khá bận rộn, mình vẫn chưa kịp nói với anh ấy.” “Không sao nha, bây giờ cậu nói cũng được, mình cũng không vội.” “Vậy thì được, lát nữa tan làm mình sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.” “Được nha!” Đông Họa cười gật đầu. Đến năm giờ, Nam Khuê nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Thật ra cô vẫn luôn không đường đường chính chính có “bạn trai” như mọi người nói. Trên thực tế, hai hôm nay họ mới thật sự tâm ý tương thông, quyết định ở bên cạnh nhau. Về chuyện trước kia, vì Lục Kiến Thành tới đón cô và tặng quà cho cô nên khiến nhiều đồng nghiệp hiểu lầm. Các cô ấy nói rất đúng, lần nào anh cũng để Lâm Tiêu đến cửa đón cô, chưa từng đi qua, cũng chưa từng lộ mặt. Bây giờ cô đột nhiên nói anh mời đồng nghiệp cô ăn cơm, anh sẽ đồng ý sao? Lúc cầm điện thoại lên gọi điện, trong lòng Nam Khuê có chút lo lắng. Lo lắng rằng anh sẽ từ chối. Cho nên trái tim vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. “Kiến Thành, anh đến rồi sao?” “Ừm, anh đang ở bên ngoài bệnh viện chờ em, vẫn là Lâm Tiêu lái xe.” “Được, lát nữa em sẽ ra, nhưng em muốn nói với anh một chuyện, đồng nghiệp Đông Họa của em, em đã nhắc đến cô ấy với anh rồi, gần đây cô ấy vẫn luôn giúp đỡ em, em muốn anh và em mời cô ấy ăn bữa cơm, được không?” Hỏi xong Nam Khuê vô cùng khẩn trương. Nhưng giọng của anh nhanh chóng vang lên bên đầu dây bên kia. “Được, tối hôm nay sao? Anh lập tức cho người sắp xếp.” “Thật sao? Kiến Thành, cảm ơn anh.” Nam Khuê vô cùng bất ngờ. “Đồ ngốc, giúp em chính là giúp anh, anh mời cơm người ta cũng là chuyện nên làm, hơn nữa anh nhớ lúc trước hình như anh cũng đồng ý mời cô ấy ăn cơm, dạo này bận quá nên quên mất, hôm nay vừa đúng là cơ hội luôn.” “Được, vậy lát nữa em đi với cô ấy.” “Không được.” Lục Kiến Thành trực tiếp bá đạo từ chối: “Em đi với anh, anh sẽ đặc biệt phái người đi đón cô ấy.” “Hả? Như vậy không tốt lắm đâu!” “Cô Nam Khuê, em có thể yên tâm giao cho anh, anh cam kết sẽ sắp xếp khiến đồng nghiệp em hài lòng, được không?” Lúc này Nam Khuê mới gật đầu: “Vậy thì được, lát nữa em sẽ ra.” “Được, anh chờ em.” Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê đi về phía Đông Họa: “Họa Họa, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn, bạn trai mình nói sẽ đặc biệt cho người đến đón cậu, lát nữa mình sẽ gửi biển số xe cho cậu.” “Được.” Đông Họa hào phóng đồng ý. “Vậy mình đi trước.” “Đi đi đi đi, biết bây giờ hai người ân ái lắm rồi, như keo như sơn vậy, yên tâm, lát nữa mình sẽ đến.” “Được, chúng mình ở nhà hàng chờ cậu.” Vì chuyện này nên lúc Nam Khuê đi từ bệnh viện ra ngoài, tâm trạng thoải mái hơn không ít. Nhưng nghĩ đến những lời kia, trái tim cô vẫn rất nặng nề. Cộng với việc giữa trưa không ăn cơm, sắc mặt cô vẫn có chút trắng. Cô vừa lên xe Lục Kiến Thành đã phát hiện ra. Anh bỏ máy tính trong tay xuống, một tay kéo cô vào trong lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt em lại tái đi thế này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]