Khi Hoắc Ti Yến đến thì Lục Kiến Thành đã say mèm trong quán bar rồi. Khắp nơi trong phòng bao đều là chai rượu, rượu vang, rượu trắng, bia, không biết là có bao nhiêu, vỏ chai rải đầy tán loạn trên mặt đất. 
Lục Kiến Thành nghiêng người gục trên sofa, trong tay còn cầm một bình rượu không ngừng uống. 
Cái này đâu phải uống rượu giải sầu, rõ ràng đang tự tìm cái chết thì đúng hơn. 
Hoắc Ti Yến bước tới, giật lấy bình rượu trong tay anh: “Cãi nhau với Nam Khuê rồi? Uống hăng thế này?” 
“Không phải.” Lục Kiến Thành lắc đầu: “Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.” 
“Nếu là anh em thì đừng nói chuyện, cứ cùng tôi uống rượu là được rồi.” 
Dứt lời, Lục Kiến Thành lại nhặt bình rượu trên đất lên, nhẹ nhàng mở ra sau đó không ngừng dốc vào miệng. 
Rượu trong tay anh hoàn toàn không giống rượu, lúc này cứ đổ vào bụng giống như nước lọc vậy. 
“Đừng uống nữa.” dù đều cùng là đàn ông, biết rõ một vài lúc cần mượn rượu để giải sầu, thế nhưng Hoắc Ti Yến cũng không nhìn được nữa, anh ta cướp bình rượu ném đi, đồng thời nói: “Còn uống nữa thì mạng của cậu cũng vứt ở đây rồi.” 
“Haha…” 
Lục Kiến Thành cười lạnh hai tiếng, đột nhiên anh ôm lấy bụng, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh. 
Trong nhà vệ sinh, anh nôn mửa giống như nôn ra cả mật đắng. 
Đến cuối cùng, toàn bộ bồn vệ sinh đều là máu. Trên khoé miệng khô khan của anh cũng dính đầy máu. 
Hoắc Ti Yến không nhìn nổi nữa, trực tiếp đưa anh đi bệnh viện. 
Kết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443675/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.