“Chuyện gì?” 
“Giúp tôi giải thích rõ ràng chuyện này với bạn trai của tôi, tôi không muốn để anh ấy có chút hiểu nhầm nào.” Nam Khuê nghiêm túc nói. 
“Nếu như cô đã là nhân viên của bệnh viện chúng tôi thì tôi có thể vì cấp dưới mà giải quyết chuyện chứng minh này.” 
Nam Khuê vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy lại ‘thư từ chức’ vừa vứt trên bàn, đồng thời xé nó rồi vứt ngay vào thùng rác. Sau đó nhìn Quý Dạ Bạch: “vậy tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán cafe bên dưới.” 
“Được.” 
Nói xong, Nam Khuê lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành. 
Bên đó, Lục Kiến Thành thấy Nam Khuê gọi điện thoại về còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Nửa giây cũng không dám bỏ lỡ, anh nhận điện thoại ngay lập tức. 
Trong nháy mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Nam Khuê: “Khuê Khuê, là em sao? Em đang ở đâu, nói với anh, anh đến đón em về nhà, được không?” 
Giây phút nghe thấy giọng nói của anh, Nam Khuê liền bị phá vỡ phòng thủ rồi. Giọng nói của anh sao lại khàn như vậy, sao lại khô khốc tới như vậy. 
Cả ngày hôm nay chắc chắn anh đã điên cuồng tìm cô rồi! 
Chỉ nghe thấy giọng nói của anh, cô còn chưa lên tiếng, nước mắt đã thi nhau rơi xuống rồi. 
Không nghe thấy bên kia nói gì, Lục Kiến Thành lại càng lo lắng hơn: “Đồ ngốc, đừng khóc, có phải lại khóc rồi không?” 
“Được, nếu như em không muốn gặp anh, anh có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443673/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.