Rống xong, Phương Thanh Liên đặc biệt kích động, nhưng Nam Khuê vẫn bình tĩnh như ban đầu. 
Trên mặt cô không đổi sắc, người lại càng vô cùng bình tĩnh. 
Nhưng cô càng bình tĩnh, Phương Thanh Liên lại càng tức giận: “Nói gì đi, tại sao cô không nói?” 
“Nam Khuê, bây giờ trái tim của cô nhất định đang chảy máu chảy mủ, cô nhất định rất khó chịu, nhất định rất đau khổ đi!” 
“Rất tốt, chính là muốn cho cô nếm thử loại mùi vị mà tôi từng nếm trải, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ sinh ra đứa nhỏ này, cho dù tôi không cách nào ở cùng một chỗ với Kiến Thành, tôi cũng phải để đứa nhỏ này làm cho các người khó chịu chết luôn.” 
“Cô suy nghĩ đi, sau này cuộc sống của cô mỗi ngày sẽ có một người không liên quan gọi Kiến Thành là cha, không ngừng lủng lẳng dưới mí mắt cô, nhăm nhe chia tài sản của cô, cô sẽ cảm thấy như thế nào?” 
Phương Thanh Liên càng nói, càng cảm thấy hưng phấn, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn. 
Tuy nhiên, cô ta phát hiện ra rằng Nam Khuê quá yên tĩnh. 
Với sự hiểu biết của cô ta về Nam Khuê, trong mắt người phụ nữ này không thể chứa được một hạt cát. 
Bây giờ nghe thấy cô ta có đứa con Kiến Thành lại im lặng như vậy? 
Điều này là không hợp lý. 
Dần dần, Phương Thanh Liên cảm nhận được có chút không thích hợp. 
Cô ta thu lại nụ cười, lại nhìn về phía Nam Khuê: “Vì sao không nói chuyện? Hay là trái tim của cô bây giờ giống như có hàng triệu con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443661/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.