Chu Cẩm gật đầu: “Dĩ nhiên là con đã nhìn ra.”
“Cho nên khi biết thằng bé tìm Nam Khuê giả làm bạn gái, con cũng không vạch trần, thầm nghĩ đây có thể còn là một cơ hội.”
“Mẹ, vậy sao mẹ nhìn ra?”
Mộc Uyển thở dài, giải thích: “Là Kiều Kiều phát hiện, vừa rồi Kiều Kiều tình cờ gặp được Nam Khuê, nên lôi kéo Nam Khuê đi lên đây với mẹ.”
“Kết quả lúc đi xuống, chắc là bạn trai thật sự của Nam Khuê đến đón cô ấy, Kiều Kiều cũng không biết chân tướng sự việc, cho rằng Nam Khuê phản bội anh trai nó, đã làm loạn lên, sau đó Tiễn Nam tới, chính miệng Tiễn Nam nói thằng bé và Nam Khuê là giả, chỉ là tìm cô ấy giúp thôi.”
“Bây giờ Tiễn Nam đang dẫn Kiều Kiều đi xin lỗi Nam Khuê, cho nên mẹ mới bảo con đừng gọi điện thoại.”
Chu Cẩm nghe xong, im lặng không nói.
Có lẽ đời người chính là như vậy, nhiều lúc trùng hợp muốn ngăn cản cũng không ngăn được, đúng là tạo hóa trêu người.
“Đợi lát nữa bọn chúng trở về, coi coi như không có chuyện gì, tuyệt đối không nên nói với Tiễn Nam chuyện mẹ vừa mới đau ngực.” Mộc Uyển nghiêm túc dặn dò.
Chu Cẩm gật đầu.
Suy nghĩ của mẹ, đương nhiên cô ấy biết.
“Lần này nếu không phải mẹ bị bệnh nặng, thằng bé vì muốn mẹ vui vẻ, cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp ‘bạn gái giả’, mẹ biết, thằng bé muốn mẹ vui.”
“Nếu biết chuyện vừa rồi, nó chỉ biết tự trách mình.”
“Mẹ…” Chu Cẩm lập tức nhào tới ôm lấy Mộc Uyển: “Mẹ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443656/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.