“Được, tôi sẽ để ý.” Quý Dạ Bạch gật đầu đồng ý.
“Vậy cảm ơn viện trưởng Quý.”
Từ phòng làm việc của Quý Dạ Bạch ra ngoài, Nam Khuê vừa đi đến thang máy đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe: “Chị dâu?”
Chị dâu?
Xưng hô thế này rất xa lạ với Nam Khuê.
Cho nên đột nhiên cô chưa kịp phản ứng lại.
Mãi đến khi giọng nói này không chỉ đi theo cô mà còn cách cô càng ngày càng gần, Nam Khuê mới ý thức được người nào đó đang gọi mình.
Nhưng đâu có ai có thể gọi cô thế đâu?
Nam Khuê buồn bực quay người.
Khi thấy Chu Phượng Kiều, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thấy Nam Khuê dừng lại, Chu Phượng Kiều lập tức chạy đến, đồng thời thở dốc nói: “Chị dâu, ôi chao, chị không nghe thấy em gọi sao, em gọi chị một lúc rồi.”
“Thật xin lỗi em, vừa rồi trong thang máy nhiều người quá nên chị không nghĩ là gọi chị.”
“Hơn nữa em…” Ngón tay mảnh khảnh của Nam Khuê đưa lên vén tóc, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: “Vừa rồi em gọi chị là chị dâu sao? Chị thật sự không ngờ đến.”
Chu Phượng Kiều cười giải thích: “Đúng vậy nha, chị là bạn gái của anh trai em, không phải em nên gọi chị dâu sao?”
“Nếu là người khác thì em không dám nói, nhưng người anh kia của em vô cùng đáng tin cậy, anh ấy đã nhận định đó là chị, còn giới thiệu chị với người trong nhà, chắc chắn anh ấy muốn cưới chị về.”
“Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bây giờ em đổi cách gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443651/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.