“Không phải em nói muốn cảm ơn anh sao? Vậy lát nữa cùng anh đến một nơi.” Lục Kiến Thành nói.
“Được.”
Gần như chưa kịp nghĩ, Nam Khuê đã lập tức đồng ý.
Anh đã giúp cô một ân huệ lớn như vậy, cho dù anh muốn đi đâu thì cô cũng sẽ đi cùng anh.
“Không hỏi anh là đi đâu sao?” Anh cố ý hỏi.
“Tôi tin tưởng anh.” Nam Khuê nói.
Nghe thấy vậy, tâm trạng của Lục Kiến Thành cuối cùng cũng khá lên: “Sau khi tan làm em cứ chờ ở bệnh viện, anh sẽ bảo Lâm Tiêu đến đón em.”
“Ừm, nhưng có lẽ hôm nay tôi phải tăng ca nên sẽ muộn một chút.”
Buổi tối tan làm, Nam Khuê vừa bước từ phòng làm việc ra thì Lâm Tiêu đã đi qua: “Cô Nam Khuê, xe đỗ ở bên ngoài, tổng giám đốc Lục đã chờ cô một lúc lâu rồi.”
“Được.”
Cô gật đầu, rồi đi theo Lâm Tiêu đến chỗ xe.
“Lâm Tiêu, Kiến Thành có nói với cậu lát nữa sẽ đi đâu không?” Trên đường đi, Nam Khuê hỏi.
“Tổng giám đốc Lục có đưa cho tôi một địa chỉ, nhưng cụ thể làm gì thì tôi cũng không rõ lắm.”
Ngồi lên xe, Nam Khuê vừa nhìn thấy Lục Kiến Thành thì hơi sửng người, anh đang ngồi ở hàng ghế sau, nhắm hai mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi.
Sắc mặt trông khá mệt mỏi.
“Có phải anh thấy không thoải mái không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành vẫn nhắm mắt không trả lời, giống như đang ngủ say.
Lâm Tiêu lập tức giải thích: “Cô Nam Khuê, mấy ngày nay tổng giám đốc Lục vẫn luôn ở công ty để tăng ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443633/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.