Nam Khuê nhìn wechat trong điện thoại, lòng nặng trĩu.
Do dự một lát, cô gọi cho Lục Kiến Thành.
“Alo, Khuê Khuê.”
Lục Kiến Thành bắt máy rất nhanh, dường như đã sớm chuẩn bị sẵn, cũng đoán được cô nhất định sẽ gọi cho anh.
“Những gì anh vừa nói là thật sao? Anh thực sự có cách giúp tôi mời giáo sư Phòng à?” Nam Khuê hỏi.
Mặc dù đây là mồi nhử do Lục Kiến Thành tự mình đặt.
Tuy nhiên, khi cô gọi và chỉ hỏi về tin tức, trái tim anh vẫn cảm thấy đau đớn.
Có gì đó đang xé toạc trái tim anh ra, giống như đục ra một lỗ khổng lồ.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu như không phải vì muốn tìm giáo sư Phòng, có phải cô sẽ không nghe điện thoại của mình hay không, cũng sẽ không gặp mình.
Cổ họng nghẹn ngào, Lục Kiến Thành nói: “Là thật, nếu em muốn, buổi tối tan ca tìm anh.”
“Được.”
Nam Khuê vừa dứt lời, Lục Kiến Thành lập tức cúp điện thoại.
Anh tắt máy rất nhanh, nếu không anh sợ trong lòng mình sẽ càng khó chịu.
“Anh…”
Nam Khuê còn đang muốn hỏi thân thể anh thế nào rồi, vết thương có tốt hơn chút nào hay không, kết quả mới nói được một chữ, anh đã cúp điện thoại rồi.
Tan ca, Nam Khuê thay quần áo xong lập tức đi thẳng đến chỗ Lục Kiến Thành.
Khi cô đến, anh đã thay quần áo xong, hành lý cũng đã được dọn dẹp.
Nam Khuê hơi kinh ngạc: “Vết thương trên người anh đã tốt chưa? Sao lại xuất viện nhanh như vậy?”
“Ừm, cũng ổn rồi.”
Bên cạnh, Lâm Tiêu cau mày, haizz,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443629/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.