Nhìn bước chân của anh rời đi xa, nước mắt Nam Khuê bắt đầu rơi xuống.
Một giọt, hai giọt…
Rất nhanh đã thấm ướt chăn đắp trên người.
Ầm một tiếng, tiếng phòng ngủ bị đóng lại, Lục Kiến Thành từ bên trong đi ra ngoài.
Ngay sau đó lại truyền đến một tiếng đóng cửa ầm.
Nam Khuê biết anh đã rời khỏi nhà cô.
Ngửa đầu, cô cố gắng khống chế bản thân.
Sau đó đưa tay lau khô nước mắt trên má.
Đồng thời tự nhủ: “Khuê Khuê không khóc, cố lên, mày là người giỏi nhất.”
“Mày không có sai, mày chỉ là mệt rồi, không muốn sau này lại bị tổn thương nhiều hơn nữa.”
Cuối cùng, Nam Khuê ôm chăn khóc rồi ngủ thiếp đi.
Vì vậy, đèn trong phòng không tắt mà vẫn luôn sáng.
Cô cũng sẽ không biết, Lục Kiến Thành ở dưới lầu cả đêm.
Lúc Lâm Tiêu đi đón Lục Kiến Thành, là khoảng mười một giờ đêm, cậu ấy đoán tổng giám đốc Lục đã ăn xong bữa tối, cho nên ở phía dưới chờ đón anh về bệnh viện.
Nhưng mà, lúc tổng giám đốc Lục đi ra, tình hình hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu ta.
Anh ấn ngực, cả người suy sụp, biểu cảm trên mặt càng tràn đầy vẻ buồn bã và đau khổ.
Lâm Tiêu lập tức đỡ lấy anh, đỡ anh vào trong xe.
Đang định lái xe, thì sau lưng truyền đến giọng Lục Kiến Thành: “Cậu về trước đi, tôi muốn ở lại đây một lát.”
“Tôi ở cùng anh.” Lâm Tiêu nói.
Cậu ấy vốn tưởng rằng tổng giám đốc Lục không muốn xa cô Nam Khuê, lưu luyến không rời, cho nên muốn ở lại lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443627/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.