Lúc đến phòng bệnh, khung cảnh bên trong có chút giống với Nam Khuê đến nhà họ Chu thăm anh ấy ngày hôm đó.
Trong phòng bệnh rất rộng rãi, Mộc Uyển đang nằm trên giường bệnh, còn Chu Cẩm và Chu Phượng Kiều vây quanh bên cạnh bà ấy, mấy mẹ con vừa nói vừa cười, hình ảnh rất hài hòa.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, mấy người đồng loạt nhìn ra cửa.
Khi nhìn thấy Nam Khuê xách theo quà, còn Chu Tiễn Nam nắm tay Nam Khuê, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Nam Khuê cũng ngay lập tức có chút xấu hổ, cảm thấy rất ngại ngùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô hơi mất tự nhiên giật giật ngón tay.
Chu Tiễn Nam cũng rất nhạy bén, anh ấy nhanh chóng phát hiện.
Nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Nam Khuê, phóng cho cô một tín hiệu yên tâm, Chu Tiễn Nam rất nhanh nhìn về phía Mộc Uyển nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ.”
Rất nhanh, ánh mắt của anh ấy lại rơi vào trên người Chu Cẩm và Chu Phượng Kiều: “Dáng vẻ của anh chị em có chút dọa cô ấy.”
Chu Phượng Kiều lập tức giật mình, thu hồi sự kinh ngạc trên mặt.
Biểu cảm trên mặt Chu Cẩm cũng nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
Cả người Mộc Uyển vẫn kinh ngạc như cũ, bởi vì do bệnh tật, trên mặt bà ấy có chút tái nhợt, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Đặc biệt là khi ánh mắt rơi vào hai tay nắm chặt của con trai và Nam Khuê, trên khuôn mặt tái nhợt của bà ấy lập tức nở nụ cười, tâm trạng cũng trở nên đặc biệt kích động.
“Anh, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443623/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.