Lục Kiến Thành vừa dứt lời, thì Nam Khuê nghe thấy tiếng bước chân.
Hơn nữa tiếng bước chân kia, càng ngày càng gần.
Nghĩ có người tới, Nam Khuê sợ tới mức tim nhảy loạn xạ, vừa đưa tay kéo anh, vừa sốt ruột mở miệng: “Anh lại đây.”
Có thể là Nam Khuê quá dùng sức, hơn nữa Lục Kiến Thành cũng rất phối hợp, gần như là anh chủ động bước một bước dài về phía trước.
Kết quả, cô ngay lập tức loạng choạng lui về phía sau một bước dài.
Đồng thời, Lục Kiến Thành mãnh liệt tiến về phía trước.
Bỗng cửa phía sau bị đẩy ra, hai người cùng nhau ngã vào trong.
Nam Khuê giật mình, nhưng nghĩ cách đó không xa đều là đồng nghiệp, cô cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng, truyền đến cảm giác khó chịu.
Lưng Nam Khuê dựa vào tường, mà Lục Kiến Thành gần như đè lên người cô, đang dán sát vào cô.
Hai người cách nhau quá gần, hai má Nam Khuê lập tức có chút nóng lên, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh rồi nói: “Anh đứng lên, để cho tôi lấy hơi thở.”
Trong phòng, truyền đến một tiếng cười nhẹ gợi cảm: “Khuê Khuê, em không thể chờ đợi như vậy sao, vậy mà đã muốn anh dựa vào em như này à?”
Bị anh trêu chọc, Nam Khuê lập tức đỏ mặt phủ nhận: “Tôi… Tôi không có, đừng nói bậy.”
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, tôi chỉ là muốn kéo anh tránh xa đồng nghiệp của tôi, sợ bị bọn họ phát hiện thôi.”
Lục Kiến Thành nhíu mày: “Tôi không thể gặp người như vậy sao, làm cho em sợ bị đồng nghiệp phát hiện như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443621/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.