Cảm nhận được hơi ấm trong tay, Nam Khuê quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Lục Kiến Thành đã mở ra.
Anh tỉnh rồi.
Tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt kia vẫn cực kỳ thâm trầm, đẹp đến cực điểm.
“Khuê Khuê …” Anh mở miệng, giọng nói rất yếu ớt: “Đừng đi được không?”
Đôi mắt anh đong đầy thỉnh cầu.
Cảm xúc như vậy không thể dối lừa được.
Nam Khuê quay mặt đi, lẽ ra cô nên về sớm hơn.
Nếu cô không nhìn thấy ánh mắt hoặc nghe thấy yêu cầu của anh, cô vẫn có thể rời đi.
Nhưng bây giờ, chân cô như đổ chì, không thể di chuyển được.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của anh cô đã chịu không nổi.
Suy cho cùng, anh cũng là người đàn ông mà cô đã yêu mười năm.
Là người cô yêu thầm, là người cô thích, là thanh xuân của cô.
Anh là tình yêu, tất cả những lần đầu tiên trong đời cô đều ở bên anh, không có ngoại lệ.
Hít sâu một hơi, Nam Khuê quay đầu lại bình tĩnh nhìn anh: “Chúng ta chia tay rồi, anh quên rồi sao?”
Lục Kiến Thành lắc đầu: “Anh không quên, nhưng anh nói rồi, anh không đồng ý.”
“Nhưng lần này không phải vấn đề là anh đồng ý hay không đồng ý, mà là tôi đơn phương thông báo với anh rằng chúng ta đã kết thúc.”
“Nếu anh đã tỉnh rồi, sốt cũng hạ rồi, không còn gì đáng ngại nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây, bọn họ sẽ chăm sóc cho anh.”
Nam Khuê xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô sợ nếu mình chậm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443606/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.