Nam Khuê lạnh lùng nhìn anh: “Tổng giám đốc Lục sai rồi, chỉ là có một số chuyện tôi chưa nói với anh, tôi nghĩ nên đích thân nói với anh thì hay hơn.”
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Khuê nắm chặt lấy cán ô, cách một màn mưa lớn, cô đột nhiên mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
“Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này tôi nên chính miệng nói với anh.”
Ngừng một chút, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang ngậm một con dao, cố nén đau mở miệng: “Lục Kiến Thành, chúng ta chia tay đi.”
Nói xong, cô cầm chặt lấy cô và kiến quyết xoay người đi.
Nhưng mà vất vả lắm mới chờ cô xuống được, sao Lục Kiến Thành có thể dễ dàng để cô rời đi chứ?
Anh tiến lên một bước, kéo Nam Khuê, ôm chặt cô vào lòng mình.
“Buông ra.” Nam Khuê kịch liệt phản kháng.
“Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra, anh biết anh đang làm gì không? Anh đang cưỡng ép đấy, tôi có thể tố cáo anh.”
“Được, nếu em muốn đi tố cáo thì cứ đi đi, anh sẽ không ngăn cản em, nhưng mà Khuê Khuê, tối nay, cho dù có thế nào anh cũng sẽ không buông em ra đâu.”
“Đồ điên, anh buông tôi ra.” Nam Khuê thực sự gấp đến phát khóc.
Cô duỗi tay, dùng sức đấm anh, ngay cả chân tay cũng giãy giụa kịch liệt.
Nhưng tất cả đều vô dụng, Lục Kiến Thành vẫn ôm cô thật chặt, không cho cô cơ hội chạy thoát.
Hai người giằng co một lúc, chiếc ô cũng rơi xuống đất.
Mưa lớn ập xuống hai người họ.
Chẳng mấy chốc, Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443604/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.