“Ở nhà nghỉ ngơi và chờ anh trở về.”
“Ừm.”
Nói xong, Nam Khuê không nỡ nhìn anh rời đi.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Trong tuyết trắng mênh mông, Nam Khuê tận mắt nhìn thấy bóng lưng của anh càng đi càng xa.
Đột nhiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cô hét lớn về hướng bóng lưng anh: “Kiến Thành…”
Anh dường như không nghe thấy và vẫn cứ đi thẳng về phía trước.
Khoảnh khắc đó, toàn thân Nam Khuê dâng lên một nguồn sức mạnh lớn, cuối cùng bất chấp tất cả, cô đuổi theo bóng dáng anh, chạy tới điên cuồng.
Sau đó, trực tiếp ôm lấy anh từ phía sau, cái đầu nho nhỏ, nhẹ nhàng dán vào lưng hắn.
Tuyết rơi dày đặc, tung bay tán loạn, rơi xuống đất.
Nhẹ nhàng rắc lên người bọn họ.
“Em không muốn để anh đi.” Giọng nói của Nam Khuê vừa mềm mại vừa rung sợ, từng câu từng chữ, đều làm nũng.
Đây đã từng là một cảnh mà anh mong muốn nhất.
Tuy nhiên, khi cô thực sự ôm lưng anh, làm nũng với anh, thì anh lại không thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
Trong tuyết, hai người lẳng lặng ôm nhau.
Tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả đều im lặng.
Một lúc lâu sau, không thấy anh trả lời, Nam Khuê chỉ có thể thất vọng buông tay ra, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã bận, vậy anh mau đi đi, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Chờ anh trở về.” Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
“Được.” Nam Khuê gật đầu: “Nhưng anh không thể để em chờ lâu. ”
Nói xong, cô kiễng mũi chân, cởi bỏ tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443594/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.