“Không đau nữa, hiện tại anh rất ổn, không đau chút nào nữa.” 
Thấy Nam Khuê vẫn còn đang cau mày, Lục Kiến Thành lại kiên quyết nói: “Khuê Khuê, anh thật sự không còn đau nữa, nếu em không tin, anh có thể chứng minh cho em xem.” 
Nói rồi, Lục Kiến Thành muốn cử động cánh tay của mình. 
Nhưng mà cánh tay của anh chưa kịp duỗi lên thì đã bị Nam Khuê kéo lại: “Được rồi, em tin anh.” 
Lục Kiến Thành lập tức đỡ lấy mặt cô, hôn lên môi cô: “Vậy bây giờ em có thể yên tâm rồi đúng không?” 
“Ừm!” 
“Nhưng mà…” Tay Nam Khuê vẫn vuốt ve vết sẹo sau lưng anh: “Từ nay về sau anh phải tự bảo vệ mình, đừng bao giờ bị thương nữa, anh có biết anh bị thương như vậy, em đau lòng thế nào không?” 
Bỗng, trong đầu Lục Kiến Thành lập tức nghĩ đến người kia. 
Không chút nghĩ ngợi anh liền hỏi: “So với người kia thì sao, có đau lòng hơn không?” 
Người kia? 
Nam Khuê sững sờ hồi lâu, cả người đều mơ hồ không rõ. 
Người nào cơ? 
“Anh đang nói ai vậy?” 
“Chính là người …” Lục Kiến Thành khó chịu nói: “Người đàn ông mà em nói đã yêu thầm mười năm, đã thích mười năm.” 
Nghe được lời này, đầu tiên Nam Khuê sững người một chút. 
Ngay sau đó cô lập tức hiểu ra. 
Cô mím môi, khóe miệng cong lên một nụ cười rạng rỡ. 
Đồ ngốc. 
Lục Kiến Thành, đồ đại ngốc này. 
Đến bây giờ anh thậm chí còn không biết “người kia” chính là mình. 
Nhưng mà cũng không thể trách cô. 
Đều do chính anh thôi. 
Lần đầu tiên trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443578/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.