“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Khuê Khuê, anh không muốn nói dối em, cũng không muốn lừa em, giọng nói đó quả thực là giọng của phụ nữ, nhưng mà, lúc đó bọn anh đang ở bệnh viện, không phải ở nhà.
“Anh bị thương, cô ấy đã cứu anh, bởi vì bên cạnh cô ấy không có người thân nào, anh cảm kích ơn cứu mạng của cô ấy, nên mới ở lại bệnh viện thêm hai ngày, đợi cho cô ấy hồi phục mới rời đi.”
Lục Kiến Thành không hề nói dối, cũng giải thích rất cặn kẽ.
Chỉ có điều duy nhất được che giấu là cái tên “Phương Thanh Liên”.
Cho đến lúc đó, Nam Khuê nhìn anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhìn thấy cô khóc, Lục Kiến Thành lập tức hốt hoảng, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Sao em lại khóc? Có phải có chỗ nào anh giải thích không rõ không?”
“Không có.” Nam Khuê lắc đầu: “Anh đã giải thích rất rõ ràng, nhưng sao lúc đó anh không nói với em qua điện thoại?”
“Anh có biết em đã buồn như thế nào khi nghe giọng phụ nữ trong phòng của anh không? Trái tim em như vụn vỡ, cả đêm em không ngủ được, cứ nghĩ mãi về hai người.”
“Lúc đó em không thể kiểm soát được bản thân, cứ suy nghĩ lung tung.”
Nam Khuê nói, nước mắt ngày càng dàn dụa.
Cô vẫn còn nhớ bản thân cuộn mình trong chăn, cô đơn đến thế nào, sợ hãi đến nhường nào.
“Đừng khóc nữa, Khuê Khuê đừng khóc nữa.” Nhìn thấy cô khóc, Lục Kiến Thành cũng đau lòng theo.
Anh cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443576/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.