Khi Nam Khuê đi qua, Lục Kiến Thành đang nằm dưới gốc cây nhắm mắt.
“Anh đau ở đâu, để em xem xem.”
Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn nhắm hai mắt.
Nam Khuê lại hỏi: “Khó chịu ở chỗ nào, nói cho em biết, có phải vết thương nứt ra không, hay chỗ viên đạn đau?”
Lục Kiến Thành: “…”
Vẫn không có phản ứng gì.
Nam Khuê mím môi, im lặng không hỏi thêm câu nào.
Cuối cùng, rốt cuộc Lục Kiến Thành cũng không chịu nổi nữa, lại mở mắt ra, nhìn Nam Khuê bằng ánh mắt buồn bực, giọng nói cực kỳ tủi thân: “Em còn biết quan tâm đến anh sao?”
“Đương nhiên là em quan tâm anh rồi.”
“Vậy vừa rồi anh ho khan, vết thương đau muốn chết, anh kêu rên, em cũng không tới xem.” Lục Kiến Thành so đo nói.
“Không phải em tới rồi sao?”
“Bây giờ sao có thể so được nữa? Bây giờ em đã xử lý xong vết thương cho tên họ Chu kia rồi mưới nhớ đến vết thương của anh.”
“Vì vết thương của anh, em đã băng bó kĩ rồi mà, hơn nữa vết thương của anh ấy nghiêm trọng hơn anh, lại còn không băng bó. Mà lúc nãy em đang tập trung băng bó không thể bị phân tán được, bắt buộc cẩn thận nhất có thể.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng: “Nói đến cùng, em vẫn cảm thấy tên họ Chu kia quan trọng hơn anh, cậu ta xếp thứ nhất sau đó mới đến anh.”
“Em không có nói như vậy nha.” Nam Khuê nhún vai.
“Nhưng những gì em làm đã chứng minh như vậy.”
Nam Khuê: “…”
Đây là vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443574/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.