Lục Kiến Thành vừa định lên tiếng.
Lúc này, Phương Thanh Liên đột nhiên mở mắt, đau lòng, tuyệt vọng, khổ sở đáng thương nhìn về phía anh, giọng nói suy yếu: “Kiến Thành…”
Nếu là bình thường, có lẽ Lục Kiến Thành đã đi qua từ lâu rồi.
Nhưng lúc này đây, anh không động đậy.
Trong bóng đêm tối tăm, màu đen dày đặc như bao phủ một tấm vải lớn.
Lục Kiến Thành đứng đó, giống như một tác phẩm điêu khắc, không nhúc nhích.
Thời gian, giống như đã được dừng lại.
Cảnh tượng, cũng dừng lại giống vậy.
Nước mắt Phương Thanh Liên rơi đầy mặt, cô ta cố gắng lắc đầu, làm thế nào cũng không dám tin sao anh lại không lên xe chứ? Không đi cùng cô ta đến bệnh viện.
Anh đã muốn đi lên.
Chỉ là trả lời một cuộc gọi điện thoại.
Vậy rốt cuộc thì cuộc điện thoại như thế nào?
Lại có thể làm cho anh dễ dàng thay đổi ý định.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên há miệng, gần như dùng hết sức của cơ thể, yếu ớt gọi.
Nhưng mà vô dụng, Lục Kiến Thành chỉ nhìn cô ta, vẫn không nhúc nhích.
Cửa xe cứu thương, từ từ đóng lại.
Khoảnh khắc đó, Phương Thanh Liên đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân, cô vươn tay về phía Lục Kiến Thành, trong ánh mắt đều bi thảm và thê lương.
“Kiến Thành…” Cô ta đau đớn kêu rên trong bóng đêm tăm tối.
“Thanh Liên, bảo trọng, anh tin em sẽ sống khoẻ.” Lục Kiến cười nhẹ, phất tay.
Ngay sau đó, cánh cửa xe cứu thương đóng lại và nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Trong màn đêm, xe cứu thương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443568/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.