Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy ngực cực kỳ khó chịu.
Dường như có một khối khí tắc nghẽn ở đó, vừa ngột ngạt vừa đau.
Trước kia nhìn thấy, cũng nghe nói qua rất nhiều người vì tình yêu mà ăn ngủ không yên, khi đó, anh luôn cảm thấy chuyện nhỏ mà làm lớn lên, không đến mức đó.
Hiện giờ, khi tất cả đều xảy ra trên người mình, mới biết được loại cảm giác này rốt cuộc có bao nhiêu hao mòn người, lại có bao nhiêu khó chịu.
Nhắm mắt lại, Lục Kiến Thành cảm thấy hiện tại trong đầu đều là Nam Khuê.
Cô mỉm cười, cô đáng yêu, cũng có dáng vẻ hung dữ khi cô tức giận, còn có dáng vẻ đáng yêu khi say rượu.
Tóm lại, mỗi một hình ảnh, đều là cô.
“Khuê Khuê, sao em không quan tâm chứ?”
Càng nghĩ, Lục Kiến Thành càng cảm thấy ngực bị dồn ép.
Trong đầu anh, bất ngờ lại xuất hiện hình ảnh hai người bày tỏ tình cảm.
Khi đó, Khuê Khuê nói thích anh.
Thế nhưng, thật sự thích sao có thể chứ?
Trong lòng cô còn có một người đàn ông đã yêu mười năm mà?
Vậy người đàn ông đó là ai?
Lục Kiến Thành cảm thấy, bây giờ anh đang muốn biết đến phát điên.
Anh hận không thể cầm dao, tự tay cạo sạch ký ức của người đàn ông kia lưu lại trong lòng cô.
Dù cho muốn dùng máu thịt của mình để lấp đầy, anh cũng sẽ không nhíu mày.
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành nỉ non gọi tên cô, chỉ cảm thấy ngực thật sự rất đau đớn.
Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443564/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.