Nhưng mà đã chậm mất rồi.
Nghe thấy tiếng hét của Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành vừa định xoay người lại thì đã bị một cây gậy dài đánh thẳng vào lưng.
Một gậy đánh xuống.
Lục Kiến Thành lập tức lảo đảo, khụy một chân quỳ trên mặt đất.
Nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Anh một thân kiêu ngạo đứng giữa trời đất thế gian này, không một chút khuất phục.
Nhưng mà chính sự chững lại nhất thời này đã tạo cơ hội cho đối thủ.
Ngay sau đó, gậy thứ hai, gậy thứ ba…
Những gậy đó cứ điên cuồng đánh lên người anh như mưa rơi.
Lục Kiến Thành vẫn cố gắng kiên cường, anh cắn môi, cố gắng đứng thẳng, dù cho đau đớn nhíu chặt mày vẫn không nói một câu xin tha.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn đau lòng hét lên.
Cô ta bật khóc, thảm thiết hét lên: “Kiến Thành, anh thế nào rồi?”
“Cầu xin mấy người, đừng, đừng đánh nữa!”
“Thả anh ấy ra, tôi cầu xin các người thả anh ấy đi.”
Nhưng Lục Kiến Thành giữ thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Không cần xin tha.”
Đột nhiên, lại một gậy nữa được vung xuống dữ dội.
Lục Kiến Thành cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, trực tiếp ngã xuống.
Cùng lúc đó, một ngụm máu lớn từ trong miệng anh phun ra, trực tiếp phun lên trời, sau đó rơi xuống trên mặt đất, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Máu chảy đầy trên đất.
Trên mặt đất, tất cả đều là máu.
Mùi máu tươi gần như có thể làm ngạt thở người khác.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên khóc đến khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443557/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.