Lục Kiến Thành nghe đến đó thì ngẩn người, cả người giống như tượng đá.
Anh mới nghe được gì vậy?
Cô nói thích anh?
Vậy nên người cô thích là anh sao?
Nhưng sao có thể chứ?
Nếu như không phải do tự mình nghe được thì anh cũng không tin.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành cúi đầu, anh nhẹ nhàng, kích động gọi tên cô.
Giây phút này trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kích động đến mức không biết diễn đạt như thế nào.
“Anh có nghe nhầm không? Em thật sự thích anh sao?” Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đều là nước mắt, cô nhẹ nhàng nhìn anh, còn chưa nói gì nước mắt đã lăn xuống như trân châu.
“Đừng khóc.”
“Khuê Khuê đừng khóc.”
Thấy cô khóc, trái tim Lục Kiến Thành vô cùng đau, anh ôm lấy mặt Nam Khuê, kéo cô đến bên cạnh mình rồi cúi đầu xuống, môi chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt của cô đi.
Một giọt, hai giọt…
Anh nhẹ nhàng hôn hết từng giọt nước mắt trên mặt cô.
Toàn bộ quá trình anh đều vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng anh càng làm vậy thì Nam Khuê càng khóc to hơn.
Cô thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, vì chỉ có trong mơ anh mới có thể nhẹ nhàng với cô như vậy.
Cả ngày hôm nay anh đều đối xử với cô rất lạnh nhạt, hoàn toàn xem cô là người xa lạ, sao đột nhiên lại tốt như vậy với cô chứ?
“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê nhẹ giọng sụt sịt, kéo tay anh: “Có phải em đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443538/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.