Quay về rồi? Cậu ta thực sự đã từ nước ngoài về rồi? Hừ, lúc trước hứa hẹn nhất định sẽ không về nước nữa, bây giờ đổi ý nhanh như trở bàn tay, đúng là lời từ miệng cậu ta không thể làm người ta tin tưởng được. Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra, Lâm Tiêu nhanh chóng lái xe chạy tới. Lên xe, hai người điên cuồng đuổi theo. Nam Khuê bên kia vẫn đang say, tài xế ngồi lái xe ở hàng ghế trước, cô và Quý Dạ Bạch ngồi ở hàng ghế sau. Vốn dĩ Quý Dạ Bạch ghét bỏ mùi rượu trên người cô nên ngồi cách cô khá xa. Nhưng mà trên đường có mấy khúc cua, Nam Khuê ngồi đó cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, sau đó liền ngồi gần vị trí của Quý Dạ Bạch. Đột nhiên tài xế rẽ gấp, Nam Khuê không để ý liền bị đụng mạnh vào người Quý Dạ Bạch. Quý Dạ Bạch ghét bỏ đẩy cô ra: “Này, tránh ra.” Nam Khuê vốn muốn di chuyển nhưng cô thật sự không còn chút sức nào để cử động nữa. Nhắm mắt lại, cô tiếp tục dựa vào người Quý Dạ Bạch. Sau khi liếc nhìn cô vài lần, Quý Dạ Bạch cuối cùng cũng không kìm được, anh ta đỡ Nam Khuê ngồi thẳng dậy rồi đẩy cô ngồi cách xa anh ra. Sau đó anh ấy nhìn về phía tài xế, lạnh lùng dặn dò: “Lái xe từ từ thôi, cậu gấp gáp làm gì vậy?” Tài xế ngồi phía trước vừa nghe thấy vậy liền lập tức giảm tốc độ lại. Chính cú phanh gấp này đã khiến cơ thể của Nam Khuê lại nghiêng về phía Quý Dạ Bạch. Quý Dạ Bạch lại một lần nữa đẩy đầu Nam Khuê ra, vừa đẩy vừa mở miệng: “Tại sao tôi cảm giác như tôi bị chiếm tiện nghi vậy chứ, quá hối hận khi để cô lên xe.” “Nam Khuê…” Quý Dạ Bạch nghiêm nghị nói: “Cô ngồi xa ra, ngồi thẳng lưng lên.” Những lời này Nam Khuê mơ mơ màng màng nghe thấy được. Hơn nữa, cô cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc. Rất giống giọng nói của anh. Nhưng mà? Không phải anh vẫn ở trong khách sạn sao? Sao lại đến bên cạnh cô rồi. Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. “Tôi cũng muốn ngồi thẳng nhưng đầu tôi rất đau, tôi không ngồi được, anh không cần keo kiệt như vậy, cho tôi dựa một chút, tôi đảm bảo ngày mai tỉnh dậy sẽ không làm phiền anh nữa, bây giờ cho tôi dựa một chút.” “Tôi muốn dựa một chút có được không? Tôi…Tôi đau đầu quá.” Nói xong, Nam Khuê dựa hẳn vào người Quý Dạ Bạch, sau đó gục đầu xuống ngủ. Nhìn vào trạng thái của cô, lần này Quý Dạ Bạch mới thật sự tin cô đã uống say, thần chí không rõ nữa rồi. Lại nhìn về phía cô, Quý Dạ Bạch không nhịn được phàn nàn: “Một cô gái không có việc gì sao lại uống nhiều rượu như vậy?” “May là cô gặp được tôi, chứ nếu gặp phải những người khác là nguy hiểm rồi.” Vừa dứt lời, đột nhiên anh ấy cảm thấy tay mình nặng hơn. Ngay sau đó liền thấy Nam Khuê bấu lấy cánh tay anh, đồng thời chu cái miệng nhỏ lên, bất mãn lên án: “Anh còn dám nói tôi? Anh còn có lương tâm không?” “Anh hỏi tôi tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Anh là tên khốn, tại anh, tất cả là do anh, anh tưởng rằng tôi muốn uống sao, bây giờ đầu tôi đau muốn chết,…” Nam Khuê vừa nói vừa đưa tay đập lên đầu mình đầy đau khổ. Nhưng mà cô có đập thế nào thì đầu vẫn đau. “Đồ xấu xa, rõ ràng anh có thể giúp tôi, nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì cả, anh biết không? Trái tim tôi gần như vỡ nát rồi.” “Tôi không có lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể uống.” Vừa nói Nam Khuê vừa rơi nước mắt. Cô cũng không suy nghĩ chút nào, lập tức kéo ống tay áo của Quý Dạ Bạch lên lau nước mắt trên mặt. Ngay lúc đó, Quý Dạ Bạch: “…” Trong lòng vô cùng tức giận. Nếu không phải dùng tư tưởng tu dưỡng tốt đẹp của mình, anh ấy đã lập tức ném cô xuống xe rồi. Quả nhiên cứu cô là một sai lầm. Một sai lầm lớn. “Cô ngồi im đi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Quý Dạ Bạch hỏi. Nam Khuê chớp chớp đôi mắt mơ hồ, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên má Quý Dạ Bạch: “Anh trở nên ngốc rồi, còn hỏi nhà tôi ở đâu, không phải anh đã đến rồi sao?” Quý Dạ Bạch cực kì buồn bực, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn cô. Anh đến nhà cô khi nào chứ. Cô đúng là nói dối trắng trợn. “Tôi quên mất, nói cho tôi biết địa chỉ lần nữa đi.” Quý Dạ Bạch nói. Nam Khuê mơ mơ màng màng nói ra một chuỗi địa chỉ, Quý Dạ Bạch nghe xong liền bảo với tài xế ở hàng ghế trước, đồng thời nói: “Có biết địa chỉ đó không? Đưa cô ấy đến đó ngay đi.” “Vâng, tổng giám đốc Quý.” Ầm ĩ một phen, cuối cùng Nam Khuê cũng yên tĩnh hơn một chút. Chỉ là đầu cô vẫn dựa vào người của Quý Dạ Bạch, trên đường đi, Quý Dạ Bạch đã nhiều lần muốn đẩy đầu cô ra nhưng anh ta vừa động vào, Nam Khuê lại như tỉnh lại ngay. Vì để cô im lặng nên anh ta chỉ có thể để cô dựa vào vai mình. Vừa đến nơi, Quý Dạ Bạch đã xuống trước, đỡ Nam Khuê xuống xe. Anh ta vừa mở miệng muốn bảo tài xế dìu cô lên thì quay đầu lại thấy tài xế đã lái xe đi rồi. Giờ phút này, cho dù có giáo dưỡng đến đâu, anh ta cũng không nhịn được chửi thề một câu. Liếc mắt nhìn Nam Khuê một cái, Quý Dạ Bạch chỉ có thể đỡ cô lên. Đến cửa nhà, Quý Dạ Bạch thấy Nam Khuê vẫn nhắm mắt ngủ liền cao giọng hỏi: “Chìa khóa ở đâu?” “…” Nam Khuê ngủ say đến mức hoàn toàn không nghe thấy gì. Quý Dạ Bạch chỉ có thể vươn tay vỗ mạnh vào mặt cô, đánh thức cô rồi hỏi: “Chìa khóa nhà ở đâu, nói cho tôi biết.” Lần này Nam Khuê đã nghe thấy, bất mãn mắng: “Sao anh lại quên hết mọi chuyện vậy, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi không có chìa khóa, mật khẩu là vân tay ngón cái của tôi.” Quý Dạ Bạch đưa tay cầm lấy ngón cái của Nam Khuê để thử vân tay. Thử hết bên phải rồi sang bên trái, cuối cùng cũng thành công. Khi nghe thấy tiếng ding-dong, Quý Dạ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đỡ Nam Khuê vào rồi ném cô lên ghế sô pha. Ai ngờ tay còn chưa kịp rút ra đã bị người phụ nữ trên sô pha trực tiếp ôm lấy. “Nam Khuê, cô buông ra.” Quý Dạ Bạch lạnh lùng nói. Càng nghe giọng nói lạnh như băng của anh, Nam Khuê càng cảm thấy bất mãn. Cô cau mày, ôm chặt lấy cánh tay Quý Dạ Bạch: “Bây giờ anh đối xử với tôi càng ngày càng lạnh lùng, trước đây anh đâu như thế này.” Quý Dạ Bạch cau mày: Chẳng lẽ trước đây anh ta đối xử với cô rất tốt, rất dịu dàng sao? “Anh là đồ xấu xa, tôi không thích anh.” Nam Khuê lại lẩm bẩm một câu. Nghe đến đây, Quý Dạ Bạch nhướng mày tự mãn, anh ta cho rằng người phụ nữ này nhất định là thích anh ta nên mới dùng đủ các loại biện pháp để thu hút sự chú ý của anh. Chỉ sợ lần say rượu này cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của anh ấy, thật đúng là để đạt được mục đích thì việc gì khổ cũng có thể làm. Nếu đã như vậy, anh còn muốn xem tiếp theo cô còn có thể làm gì? “Nhưng mà tôi không khống chế được chính mình, sao tôi có thể không thích anh chứ?” “Chồng à…” Vừa nói xong, Nam Khuê cũng bị cách gọi này của mình dọa sợ, cô bối rối mở miệng, mơ hồ lắc đầu nói: “Không phải, bây giờ anh không phải nữa, tôi gọi sai rồi, xin lỗi!” Trong đầu cô lại chợt hiện lên hình ảnh lúc ban tối. Anh đứng đó, hai người phụ nữ quyến rũ lần lượt ôm lấy cánh tay, nhưng anh cũng không từ chối. “Có phải anh rất thích các cô ấy không?” Đột nhiên Nam Khuê hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]