Ba phút sau.
Lúc Nam Khuê ra mở của, trông thấy Lục Kiến Thành đang đứng bên ngoài, cô vẫn có chút ngạc nhiên.
“Sao anh tới đây?”
“Không phải em nói em trật chân sao?” Lục Kiến Thành nói.
Vốn dĩ anh rất tức giận khi nhìn thấy cô và Chu Tiễn Nam ở cạnh nhau.
Nhưng sau đó, khi nghe tin cô bị thương, bị trật chân, sự tức giận trong lòng anh đều bay đi hết.
Anh chỉ muốn lên thật nhanh để gặp cô và xem vết thương của cô thế nào.
Đột nhiên, Nam Khuê thấy cơ thể nhẹ bẫng, ngay sau đó đã bị Lục Kiến Thành bế lên.
Anh bế cô, đi thẳng đến ghế sô pha, sau đó đặt cô xuống.
Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy anh ở nhà cô còn tự nhiên hơn ở nhà mình.
Hơn nữa thấy anh dịu dàng săn sóc như vậy, cô thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.
“Bị thương ở đâu, để anh xem.”
Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, đưa tay muốn cởi dép của cô ra để kiểm tra vết thương.
Nam Khuê vội vàng thu chân lại, ngượng ngùng nói: “Không cần, chỉ là lúc vừa bị trật thì hơi đau một chút thôi, vừa nãy tôi đã xem qua rồi, cũng không nghiêm trọng lắm.”
“Không nghiêm trọng lắm là như thế nào?”
Nói xong, anh vẫn khăng khăng nắm lấy chân Nam Khuê.
Sức lực của anh rất lớn, cô bị nắm đến nỗi không nhúc nhích được, chỉ có thể tùy ý cho anh cời dép ra.
Sau đó, cởi luôn cả tất chân.
Tất chân vừa được cởi ra, vết thương trên mắt cá chân của cô lập tức lộ ngay trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443526/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.