“Nam Khuê!”
Sau khi hét lên, Chu Tiễn Nam lập tức chạy tới.
Đỗ Bằng cũng đi theo sau.
Thấy có người tới, mấy tên xung quanh thận trọng hơn chút nhưng vẫn mở miệng, bừa bãi nói: “Mấy người là ai? Tôi khuyên các người không nên nhúng tay vào việc riêng này, đây không phải là lúc để mấy người làm anh hùng.”
“Đỗ Bằng.” Chu Tiễn Nam hét lên một tiếng, ra hiệu cho cậu, ý tứ rất rõ ràng.
“Vâng, lão đại, anh cứ yên tâm.”
Chưa đến vài phút sau, mấy tên đàn ông kia đã nằm loạn xạ trên mặt đất.
Vì sợ hãi, Nam Khuê vẫn ở vị trí vừa rồi, cô ôm chặt lấy mình, giống như một con thỏ trắng đáng thương không nơi nương tựa, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô, bỗng thấy trái tim như bị đâm thủng, vô cùng đau đớn.
Cô đỏ hoe hai mắt, cuộn mình thành quả bóng nhỏ ôm lấy mình, toàn thân run rẩy.
Chu Tiễn Nam bước tới, đưa tay ra muốn kéo cô lên.
Đột nhiên, Nam Khuê run rẩy dữ dội, dùng sức muốn lùi về sau.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng vô tận sợ hãi.
Chu Tiễn Nam cũng hiểu, cô vì chuyện này mà trong lòng đã có chút bóng ma tâm lý.
Anh ngồi xổm xuống, đổi một cách khác, nhẹ nhàng nói: “Nam Khuê, em mở mắt ra xem, tôi là Chu Tiễn Nam, mấy tên đó đi rồi, tôi tới đây để cứu em.”
Chu Tiễn Nam?
Là anh ấy?
Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?
Nam Khuê có chút không tin.
Thấy cô nghi ngờ, Chu Tiễn Nam tiếp tục nghiêm túc giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443520/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.