“Cô ấy đã say như vậy rồi, tôi cũng không phải cầm thú.” Hoắc Ti Yến nói.
Lục Kiến Thành nhíu mày: “Vậy cậu cảm thấy tôi là cầm thú sao?”
Hoắc Ti Yến: “…”
Đã nhiều năm như vậy rồi, đừng thấy dáng vẻ thân sĩ ngày thường của Lục Kiến Thành mà hiểu nhầm, lúc anh độc mồm độc miệng thì đúng là muốn mạng người.
Làm bạn với anh nhiều năm như vậy, Hoắc Ti Yến chỉ liên tưởng đến một cụm từ: nhã nhặn bại hoại.
“Cầm đồ rồi đi mau đi.” Hoắc Ti Yến bắt đầu đuổi người.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú xem phát sóng trực tiếp, cũng không có đam mê thưởng thức.” Lục Kiến Thành bình tĩnh nói một câu.
Chính câu nói này đã khiến Hoắc Ti Yến tức giận đến mức chửi tục, lập tức đẩy anh ra: “Nhanh đi cho tôi, cút xa một chút.”
Lục Kiến Thành đi tới cửa thì đột nhiên nhớ đến câu nói lúc nãy Nam Khuê mới nói.
“Niệm Niệm, tớ thấy dáng người của tiểu thịt tươi trong điện thoại cậu cũng rất đẹp, đẹp hơn Lục Kiến Thành nhiều, cậu giới thiệu người đó cho tớ đi!”
Cái gì mà tiểu thịt tươi, đại thúc chứ…
Anh lập tức nheo mắt lại: “Nhưng tôi lại cảm thấy dựa vào thân hình của cậu bây giờ, Lâm Niệm Sơ nhìn cũng cảm thấy buồn chán.”
“Cậu có ý gì?”
“Cô ấy thích đàn ông có dáng người đẹp.”
Hoắc Ti Yến không để ý cười một tiếng: “Cậu thấy dáng người tôi chưa đủ đẹp sao?”
“Cũng được.” Lục Kiến Thành hơi nghiêng đầu rồi cười: “Nhưng chắc vẫn không đẹp bằng tiểu thịt tươi và đại thúc trong điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443514/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.