Cho nên mới vừa xuống máy bay đã gấp gáp như thế, cũng không muốn chờ đợi chút nào.
Cô và anh ở cùng nhau như bây giờ dày vò như vậy sao, khó chịu như vậy sao?
Ngửa đầu lên, trái tim Lục Kiến Thành tràn ngập ý chua chát: “Nam Khuê, thật ra em đã sớm nghĩ xong mọi thứ rồi, đúng không? ”
Nam Khuê nhìn về phía anh, rất bình tĩnh: “Nếu đã quyết định rồi, thì nên nhanh chóng cắt đứt, không phải sao?”
Có trời mới biết cô tốn bao nhiêu dũng khí để nộp đơn ly hôn, lại đau lòng đến mức nào, cô sợ, sợ trễ một chút, sợ kéo dài thêm một chút nữa, cô sẽ luyến tiếc.
Những ngày này, họ hòa thuận với nhau, thậm chí một lần, cô nghĩ rằng họ yêu nhau, hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng, sau khi thấy rõ hết tất cả, cô ngay lập tức bị đánh trở về ban đầu.
Yêu nhau à?
Sao có thể được?
Giữa bọn họ, cho tới bây giờ đều là vở kịch có một vai diễn của cô mà thôi.
10 năm rồi, quá mệt mỏi.
Cô không muốn đuổi theo nữa, cô mệt rồi, cô cũng muốn nghỉ ngơi.
Đến phòng ông nội, Nam Khuê cầm chìa khóa nhanh chóng mở ngăn kéo thứ hai.
Ở đó, có giấy tờ ông nội để lại cho cô, và một lá thư.
“Nhóc con:
Sau khi ông nội đi rồi, người không yên tâm nhất chính là con, mẹ con đã qua đời, cha lại có cái tính kia, còn Kiến Thành, ông nội biết nó có hai lòng, trong lòng vẫn luôn nhớ thương Phương Thanh Liên, muốn ly hôn với con.
Con bé ngốc, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443497/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.