Nam Khuê muốn nói là, và hôn nhân. 
Nhưng mà, cuộc hôn nhân của cô đã tan vỡ rồi, chẳng còn nữa. 
Kìm nén nỗi đau nhói trong lòng, Nam Khuê nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.” 
Đời này, cuộc hôn nhân mà cô muốn có, cuối cùng cũng không bao giờ có được, tình yêu mà cô mong muốn cũng đã sớm cách xa cô ngàn dặm. 
Vì vậy, khi nghe câu chuyện tình yêu của ông và bà, cô mới thích thú đến thế, ngưỡng mộ đến thế. 
Thứ bản thân không có được, thì có lẽ sẽ luôn ngưỡng mộ trong lòng, cô cũng không tránh khỏi lẽ đó. 
“Rồi em cũng sẽ gặp được.” Đột nhiên, Lục Kiến Thành nói. 
“Gặp được gì?” 
“Không phải em muốn gặp được một tình yêu độc nhất vô nhị, một người mà cả đời này chỉ yêu mình em sao? Khuê Khuê, em cũng sẽ gặp được người như vậy giống bà nội, gặp được người mà thương yêu em, luôn che chở bảo vệ em như của mình.” 
“Vậy ư?” Nam Khuê cười mà không nói lời nào. 
“Hoặc có lẽ, em đã gặp được rồi.” Lục Kiến Thành nói. 
Vừa dứt lời, anh đã không thể đứng yên, bàn tay đã đưa ra, muốn nắm lấy tay của Nam Khuê, trịnh trọng nói với cô: “Khuê Khuê, anh biết sai rồi, là do anh ngu ngốc, anh đã không hiểu được lòng mình.” 
“Nhưng bây giờ, anh đã hiểu rồi, anh sẽ yêu thương em như cách ông nội đối xử với bà nội, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?” 
Thế nhưng, khi anh nghe những lời của Nam Khuê bàn tay của anh đột ngột dừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443490/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.