Nghe thấy tiếng mở cửa, Nam Khuê lập tức ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, dùng tay lau loạn xạ nước mắt trên mặt.
Nhưng cô quên mất rằng tay mình vẫn còn vết máu dính trên con dao ban nãy, vừa lau đã khiến mặt cô lập tức dính đầy máu.
Khuôn mặt dính đầy máu khiến người khác dễ dàng chú ý, nhìn từ xa khá dọa người.
Lục Kiến Thành thấy mặt Nam Khuê dính máu thì giật mình, vội vàng chạy tới ôm lấy mặt cô sốt ruột hỏi: “Khuê Khuê, em sao vậy? Sao trên mặt lại dính nhiều máu thế này?”
“Tôi không sao.” Nam Khuê nâng tay, lạnh lùng đẩy anh ra.
“Chảy nhiều máu như vậy còn nói không sao?”
“Không phải máu của tôi.”
Lục Kiến Thành rất kiên trì, anh khom người bế Nam Khuê lên giường, sau đó làm ướt khăn mặt, rồi lại dùng khăn mặt nóng cẩn thận lau vết máu trên mặt Nam Khuê.
Mãi đến khi xác nhận máu khô trên mặt không phải do cô bị thương, anh mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lúc cúi đầu anh lại phát hiện chân của cô có máu chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà như nước vậy.
Trong lòng Lục Kiến Thành giật mình, anh lập tức nâng chân cô lên, lúc phát hiện chân cô có mấy miếng thủy tinh găm vào, tim anh giật thót lên, lông mày nhíu chặt: “Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”
Động tác của anh nhẹ hơn, anh nâng hai chân Nam Khuê lên.
Lúc này có máu từ lòng bàn chân cô chảy ra từng giọt từng giọt một.
“Tôi không cần anh làm những chuyện này cho tôi.” Nam Khuê nhìn anh, mắt đẹp sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443477/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.