“Một lúc cũng không thể nói xong được, con để cha đi vào rồi nói.” “Đứng ở đây nói.” Thái độ Nam Khuê rất kiên quyết. Đỗ Quốc Khôn vẫn kiên trì nói: “Con yên tâm, hôm nay cha tuyệt đối không vay tiền, nơi này của con rất khó tìm, cha tìm mấy tiếng mới thấy, bây giờ miệng đắng lưỡi khô, vừa mệt vừa khát, con gái, con để cha vào ngồi một lúc uống chén nước được không?” Ông ta đã nói như vậy, Nam Khuê cũng không thể quá nhẫn tâm được. Hơn nữa nói cho cùng thì đây cũng là cha cô. Cô mở cửa ra, Nam Khuê đi vào trong, sau đó ngồi xuống sopha. Đỗ Quốc Khôn thấy vậy, biết là cô đã đồng ý thì vui vẻ đẩy cửa ra đi vào. Vừa thấy ghế sopha xa hoa nhập khẩu trong phòng khách, hai mắt ông ta lập tức sáng lên, không chờ được mà lập tức đi vào, dùng sức ngồi xuống. Sau đó ông ta cười nịnh nọt: “Con xem, đồ của người có tiền đúng là khác hẳn, ghế sopha cũng thoải mái hơn nhiều.” “Có chuyện gì mau nói đi, tôi chỉ cho ông mười phút.” Đỗ Quốc Khôn nhìn cô: “Nước, nước đâu?” Nam Khuê không nói gì mà đứng dậy rót nước cho ông ta, sau đó đặt xuống trước mặt ông ta: “Uống mau đi, uống xong thì nói luôn đi, bây giờ ông chỉ còn chín phút thôi.” Cuối cùng lần này Đỗ Quốc Khôn cũng có chút cảm giác ngột ngạt. Ông ta lập tức ngẩng đầu uống xong nước, sau đó buông chén xuống, cuối cùng lấy đồ ở trong bọc ra để xuống trước mặt Nam Khuê. Nam Khuê nhìn báo chí và một tập ảnh chụp dày cộp trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?” “Con gái ngốc, xem ra con không biết gì cả, đến bây giờ vẫn còn chưa biết gì, Lục Kiến Thành, cậu ta ngoại tình, ở bên ngoài có người phụ nữ khác.” “Ông nói cái gì?” Nam Khuê nghe vậy thì không còn giữ được bình tĩnh nữa, lập tức đứng lên. Cô bất ngờ không phải vì lời của Đỗ Quốc Khôn mà là vì sao Đỗ Quốc Khôn lại biết được? Càng quan trọng hơn nữa, sao ông ta lại dám chắc chắn với cô như vậy? Đỗ Quốc Khôn nhìn về phía đồ trước mắt ra hiệu: “Chứng cứ đều ở đây, con xem thử đi.” Thứ đầu tiên Nam Khuê cầm lên là tập phong bì dày kia, bên trong đều là ảnh chụp, từng tấm đều là ảnh chụp của Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên. Một bức chụp bọn họ ở trung tâm thương mại. Bức khác là bọn họ ở trong bệnh viện. Những tấm hình này đều chụp sau khi Phương Thanh Liên về nước, mấy cảnh này Nam Khuê cũng không còn xa lạ. Cho nên cô đều biết, cũng không có gì khác. Mở tờ báo trước mặt ra, tiêu đề rõ ràng bắt mắt lập tức xuất hiện: Lục Kiến Thành đứng đầu giới thượng lưu say mê tiểu thư nhà họ Phương, cho dù tàn tật cũng không thay đổi tình cảm. . 𝙏𝗋ang gì 𝙢à ha𝗒 ha𝗒 𝙩hế ~ 𝙏Ru𝙈𝙏 RUYE𝐍.V𝐍 ~ Sau đó chính là những lời văn mùi mẫn miêu tả Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên yêu nhau đến cỡ nào, mọi người ao ước đến mức nào, ngay cả Phương Thanh Liên bị què thì Lục Kiến Thành cũng không rời không bỏ, từ đầu đến cuối vẫn như cũ. Rưng rưng ca ngợi tình yêu vĩ đại của bọn họ. Đây là lần đầu tiên Nam Khuê thấy bài báo này. Ngày hôm sau khi tiệc sinh nhật của Phương Thanh Liên kết thúc, cô ta đã thuê nhà báo khoe khoang khắp nơi. Ngày hôm đó điện thoại cô cũng nhận được rất nhiều rất nhiều thông báo. Nhưng cô do dự rất nhiều lần cũng không có dũng khí đọc. Nam Khuê cho rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ Đỗ Quốc Khôn lại thu thập hết lại, sau đó đột ngột đưa ra trước mặt cô, không cho cô một đường lui. Ngày hôm đó, cô luôn nói với mình: Đừng hốt hoảng, đừng tức giận. Dù sao cô mới là vợ của Lục Kiến Thành, là người anh cưới hỏi đàng hoàng, là người vợ hợp pháp của anh. Cô vẫn luôn cho rằng tâm lí mình rất vững chắc. Nhưng chỉ qua mấy ngày, lúc tin tức đó hiện ra trước mặt cô không chút che giấu, Nam Khuê phát hiện tim mình vẫn đau như muốn mạng mình. Tiệc sinh nhật của Nam Khuê thật đẹp! Hóa ra sau khi cô rời đi, Phương Thanh Liên xuất hiện giống như công chúa, ngồi trên xe lăn dùng hai tay để múa một điệu. Nam Khuê nhắm mắt lại, cảnh tượng ngày hôm đó xuất hiện trong đầu cô như một thước phim ngắn. Đỗ Quốc Khôn chớp cơ hội, lập tức lên tiếng: “Thế nào? Cha đã bảo cha có bằng chứng mà! Lục Kiến Thành đúng là ở bên ngoài nuôi người phụ nữ khác.” Nam Khuê từ từ nhắm mắt lại, không quan tâm đến ông ta. Mấy phút sau, Nam Khuê đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đỗ Quốc Khôn: “Ông lấy những bức hình này từ đâu?” “Những hình này sao, đều là cha chụp lén.” Đỗ Quốc Khôn trả lời rất thoải mái, không chút giấu diếm nào. “Cái gì, chụp lén?” Đáp án này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của Nam Khuê. “Ý của ông là, ông theo dõi Lục Kiến Thành rồi chụp lén?” “Đúng.” “Ông điên rồi.” Nam Khuê giận tím mặt: “Lục Kiến Thành là người thế nào, là người có thể tùy tiện chụp hình được sao? Lần này ông gặp may không bị anh ấy phát hiện, lỡ như bị anh ấy phát hiện, anh ấy tuyệt đối không tha cho ông.” Đỗ Quốc Khôn xem thường: “Vậy nó còn có thể làm gì chứ? Bắt cha vào tù sao? Tốt xấu gì cha cũng là cha vợ của nó.” Nam Khuê cười lạnh: “Nếu như ông không tin thì có thể thử một chút, đến lúc đó ngay cả tôi cũng không cứu được ông.” “Còn nữa, tôi khuyên ông đừng có đi theo anh ấy nữa, những hình có trong tay lập tức tiêu hủy hết đi cho tôi, nếu không ông không gánh nổi hậu quả đâu.” “Con đó cái đứa nhỏ này, con còn có lương tâm không vậy, cha làm những điều này đều là vì con, nếu như Lục Kiến Thành bị người phụ nữ khác bên ngoài quyến rũ, muốn ly hôn thì con cứ đợi mà khóc đi, cha làm những chuyện này để làm gì? Còn không phải là vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của hai đứa, vì hạnh phúc của hai đứa sao?” Đỗ Quốc Khôn nói xong, Nam Khuê bật cười. Nụ cười của cô vô cùng chói mắt: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của ông sao?” “Vì tôi? Ông chắc chắn vì tôi mà không phải vì túi tiền của mình sao? Ông sợ tôi với anh ấy ly hôn thì sẽ không còn người cho ông tiền, không còn người tạo điều kiện cho ông tiêu tiền thì đúng hơn! Đỗ Quốc Khôn, bỏ mấy cái suy nghĩ kia của ông đi, cũng đừng có lấy danh nghĩa tốt với tôi mà làm loạn, ông không xứng.” “Đi đi, bây giờ ông đi khỏi đây cho tôi.” Nam Khuê lạnh lùng đuổi khác. “Con cái đứa nhỏ này, đúng là không biết tốt xấu, lãng phí sự dụng tâm này của cha.” Đỗ Quốc Khôn hùng hổ bỏ đi. Sau khi rời khỏi đây, nghĩ đến chuyện này càng khiến ông ta tức giận hơn. Ông ta đã nghèo rớt mùng tơi cả nửa đời người, vất vả lắm mới có người con rể có tiên, nếu như họ thật sự ly hôn thì nửa đời sau của ông ta làm sao bây giờ? Không được, ông ta không thể ngồi chờ chết được, ông ta phải làm gì đó mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Đỗ Quốc Khôn nảy ra một ý. Ngày hôm sau, lúc Lục Kiến Thành nhìn thấy tin tức, mặt cũng tái lại. Lâm Tiêu đứng bên cạnh không dám thở mạnh. Tiêu đề trên trang nhất là: Lục Kiến Thành là tra nam! Tin hot, Lục Kiến Thành kết hôn! Lục Kiến Thành ẩn hôn hai năm, vượt quá giới hạn với mối tình đầu! Lục Kiến Thành ngoại tình! Các loại tin tức mọc lên như mưa, nhanh chóng chiếm lĩnh bảng hotsearch, mà tất cả đều là tin “hot”. “Tra, lập tức đi điều tra, rốt cuộc là ai tung tin, còn nữa, những bức ảnh kia, tất cả đều xóa đi cho tôi.” Lục Kiến Thành tức đến phát điên. Dám nhổ tóc trên đầu anh, anh cũng muốn xem là ai chán sống. Nam Khuê ngủ một giấc lấy sức, tỉnh lại đã thấy những hotsearch này, cô cũng ngẩn người. Cô không chút suy nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]