“Ý trên mặt chữ.” Ngữ khí của Lục Kiến Thành rất lạnh nhạt. Phương Thanh Liên nhìn anh, nước mắt bắt đầu chảy ra, một lúc lâu cũng không nói gì. “Hôm qua anh đã hỏi Nam Khuê chuyện chiếc nhẫn, cũng không phải là anh không tin cô ấy, nhưng anh lại tạo nên cảm giác đó cho cô ấy.” “Cô ấy là vợ của anh, anh vốn nên cưng chiều cô ấy, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhưng anh không làm được, đây là điều đáng trách khi làm chồng.” “Về phần em, Thanh Liên, người nói cưới em là anh, không giữ lời hứa là anh, người có lỗi với em cũng là anh, những chuyện này không liên quan đến Nam Khuê, anh hi vọng sau này em sẽ không đẩy bất kì chuyện gì lên người cô ấy.” Nếu như không phải chính tai mình nghe, Phương Thanh Liên tuyệt đối không tin những lời này là do Lục Kiến Thành nói. Khi anh đồng ý với cô ta rằng sẽ tổ chức cho cô ta một bữa tiệc sinh nhật thật lớn, cô ta vui đến phát điên. Cô ta còn tưởng rằng cuối cùng anh cũng hồi tâm chuyển ý, tuyên bố mối quan hệ của bọn họ. Lại không biết rằng, đây không phải là “bắt đầu”, mà là “kết thúc”. “Kiến Thành…” Phương Thanh Liên gọi tên anh, sau đó nghẹn ngào đến mức một câu cũng không nói nên lời. Cô ta khó chịu, vô cùng khó chịu. Trái tim như bị ai đó đục một lỗ vậy, vô cùng khó chịu. Tại sao lại như vậy chứ? Đây là tiệc sinh nhật tràn đầy vui vẻ mà cô ta đã mong chờ mà? Rõ ràng cô ta vui như vậy, tràn đầy mong chờ, thậm chí cô ta còn cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới nữa. Nhưng vì sao bây giờ anh lại nói cho cô ta biết rằng tất cả đều là giả chứ? “Cho nên anh tổ chức bữa tiệc sinh nhật này không phải vì muốn chúc mừng em mà là chỉ muốn tạm biệt em đúng không?” Phương Thanh Liên vô cùng đáng thương nói. Lục Kiến Thành có chút nhức đầu: “Tạm biệt cũng được, hoặc xem là anh áy náy muốn đền bù cũng tốt, em muốn hiểu như thế nào cũng được.” “Vậy sao?” Phương Thanh Liên buồn bã cười, đột nhiên giày cao gót bị lệch sang một bên khiến cô ta thiếu chút nữa ngã xuống đất. Thấy cô ta vô cùng yếu ớt, dáng vẻ như muốn ngã, Lục Kiến Thành đưa tay đỡ một chút: “Nếu như không thoải mái thì về nghỉ một chút đi, anh đã đồng ý với em thì ít nhất tiệc sinh nhật hôm nay anh sẽ tổ chức thật tốt.” Trên tầng hai, Nam Khuê tựa vào lan can thấy hình ảnh này. Phương Thanh Liên mặc váy áo xinh đẹp như công chúa, mà Lục Kiến Thành đỡ cô ta lại giống như một kỵ sĩ đẹp mắt. Nam Khuê thậm chí còn nghĩ, có lẽ từ bắt đầu cuộc hôn nhân này đã là một sai lầm. Cô không nên đồng ý gả cho Lục Kiến Thành, hôn nhân không có tình yêu giống như một cái xác không vậy, dù có qua bao nhiêu lâu cũng chỉ là một cái xác rỗng mà thôi. Cô không nên đến nơi này. Mấy hôm nay cô đều nói với bản thân, Nam Khuê, không thể đi. Mày nhất định không thể đi. Nhưng ngày hôm nay cô vẫn không thể khống chế bản thân mà đến nơi này. Tiệc sinh nhật được trang trí vô cùng long trọng, nơi nào cũng xa hoa. Mấy nghìn đóa hoa được vận chuyển bằng đường hàng không trang trí khắp hội trường biến nơi này thành thế giới hoa, vô cùng lộng lẫy, rất giống với vườn hoa bí mật của công chúa, rất xinh đẹp. Đây là đãi ngộ cô chưa từng nhận được. Mà anh, Lục Kiến Thành, chồng của cô, lại đưa hết sự lãng mạn và phong tình này cho một người phụ nữ khác. Nghĩ đến đây cô cảm thấy thật buồn cười. Chiếc váy kia của Phương Thanh Liên được nhà thiết kế nổi tiếng làm, linh hoạt bay bổng, mặc chiếc váy đó đứng trong biển hoa này rất giống một công chúa cao quý xinh đẹp. Tâm ý này khiến ít nhiều người đều mặc cảm. Cô rất hâm mộ. Là rất, rất hâm mộ, rất hâm mộ. Đây là cảnh cô đã mơ một ngàn lần trong mộng, cảnh một ngàn làn thấy trong mộng, nhưng chưa từng thành hiện thực. Nam Khuê đi xuống tầng, cô đi từng bước một vào hội trường. Có nhiều thứ phải tự mình nhìn thấy, tự mình cảm nhận thì mới có thể tuyệt vọng được. Nhìn hoa tươi được trang trí trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu đi đến, đột nhiên cô đụng vào ai đó. Nam Khuê xoay người, ngượng ngùng xin lỗi: “Thật xin…” Nhưng khi thấy Phương Thanh Liên thì cô dừng lại. “Vậy mà cô lại đến sao?” Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê khó tin. Đây là tiệc sinh nhật của cô ta, hơn nữa còn do Lục Kiến Thành chuẩn bị cho cô ta, cô ta đã tưởng rằng bây giờ Nam Khuê chắc đang trốn ở đâu đó đau lòng khóc thút thít. Không ngờ cô lại có dũng khí đến, đúng là nằm ngoài dự đoán của cô ta. “Muốn đến thì đến thôi.” Nam Khuê bình tĩnh nói. “Chẳng lẽ cô không biết đây là sinh nhật của tôi sao?” Phương Thanh Liên khoanh tay nhìn cô. “Biết nha.” “Vậy cô có biết bữa tiệc sinh nhật long trọng, xa hoa như vậy là ai tổ chức cho tôi không?” “Chồng tôi.” Nam Khuê cố ý nói khiến Phương Thanh Liên lập tức tức giận đến mức muốn thổ huyết. “Đúng, đây đều là do Kiến Thành bỏ rất nhiều thời gian, công sức đặc biệt tổ chức cho tôi, anh ấy còn vì tôi mà mời rất nhiều người trong giới thượng lưu đến.” Nam Khuê cười: “Vậy sao?” Thấy cô cười lạnh, trong nụ cười đều là sự trào phúng, Phương Thanh Liên tức giận nói: “Cô cười cái gì? Cô có ý gì?” “Phương Thanh Liên, uổng công cô tự xem mình là thông minh, cô thử nhìn xem, bạn của anh ấy có đến sao? Cha và mẹ có đến sao? Không phải cô cho rằng Lục Kiến Thành tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật là sẽ công nhận cô, sau đó ly hôn với tôi rồi cưới cô làm vợ đấy chứ?” “Hơn nữa tôi đã nói rồi, không có sự đồng ý của tôi, cái tiệc đó có muốn cũng không làm được.” “Cho nên cô đừng có đắc ý trước mặt tôi, chọc giận tôi cô không được ích lợi gì đâu.” Nói xong Nam Khuê cũng lười nghe Phương Thanh Liên đứng nói nhảm. Có thể do sáng ăn quẩy hơi nhiều dầu mỡ nên trong bụng cô cồn cào hơi khó chịu. Nam Khuê ấn bụng, cố gắng hết sức đi về phía trước. Đúng lúc này một đôi tay xinh đẹp vươn ra dễ dàng đỡ được cô. Do quá khó chịu nên Nam Khuê không từ chối, vì cô rất cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi. “Cảm ơn!” Lúc ngẩng đầu, Nam Khuê ngẩn người. “Là anh?” Thấy Chu Tiễn Nam, cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. “Sao anh lại ở chỗ này.” Nam Khuê không nhịn được mà tò mò. Chu Tiễn Nam đưa cho cô một cốc nước ấm, mãi cho đến khi Nam Khuê uống nước ấm, cơ thể thoải mái hơn một chút, chân mày đang nhíu chặt cũng hơi giãn ra thì anh ấy mới nói: “Đi đến cùng với chị tôi.” “Mấy hôm nay tôi nghỉ ngơi ở nhà, không có việc gì làm, chị tôi đến nên tôi đến cùng với chị ấy.” “Ồ.” Nam Khuê gật đầu. Phương Thanh Liên ở bên kia vội vàng đi tìm Lục Kiến Thành. “Em thấy Nam Khuê.” Cô ta nói. “Cái gì?” Lục Kiến Thành kích động nắm lấy tay cô ta: “Cô ấy đến? Em thật sự thấy cô ấy sao?” Phương Thanh Liên nhíu mày, hơi giãy dụa: “Kiến Thành, anh bỏ em ra trước đi, anh làm đau em.” Anh vừa nghe đến tên Nam Khuê thì hồn cũng như bay đi luôn vậy. Rõ ràng anh không yêu Nam Khuê, thậm chí còn chán ghét cô. Nhưng từ lúc nào cô ta phát hiện tình cảm của Lục Kiến Thành đối với Nam Khuê đã hoàn toàn không giống như trước. “Cô ấy ở đâu, mang anh đi tìm cô ấy.” Lục Kiến Thành nói thẳng. “Kiến Thành, anh nói sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật này thật tốt, hôm nay là sinh nhật của em, anh nhất định phải đi tìm cô ta sao?” “Vậy tự anh đi tìm.” Phương Thanh Liên đuổi theo anh: “Em dẫn anh đi.” Trong lúc nói chuyện, trong đầu cô ta hiện lên cảnh vừa nãy, Nam Khuê được một người đàn ông khác dìu, hai người cười cười nói nói, vô cùng thân mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]