“Ừm, tổng giám đốc Lục và cô Phương đang ở bên trong.” Lâm Tiêu trả lời.
Đẩy cửa phòng ra, Nam Khuê đi vào.
Bên trong phòng rất lớn đến mức cô bước vào mà không ai nhìn thấy cô.
Vài phút sau, Nam Khuê cuối cùng cũng đi vào bên trong cùng.
Đập vào mắt là hình ảnh Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên đang ôm nhau, giống như cặp đôi đang yêu sống chết dựa vào nhau.
Mặc dù đã tưởng tượng họ sẽ ôm nhau như thế nào, nhưng tưởng tượng là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Trong phòng, rất yên tĩnh.
Nam Khuê cứ đứng như vậy, đứng nhìn bọn họ ôm nhau.
Cô thậm chí còn muốn xem bao lâu bọn họ mới nhìn thấy cô.
Cô không biết chính là Phương Thanh Liên đã sớm thấy cô, chẳng qua làm bộ như không thấy mà thôi.
Mà Lục Kiến Thành, mấy lần muốn đẩy Phương Thanh Liên ra, đều bị kéo lại.
Vì vậy, cái ôm kéo dài vài phút.
Cuối cùng, vẫn là Lục Kiến Thành kiên định đẩy Phương Thanh Liên ra.
Vừa đẩy ra, anh lập tức nhìn thấy Nam Khuê.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy kinh ngạc cùng bối rối: “Nam Khuê, sao em lại tới đây?”
“Em không thể đến đây sao?”
So với Lục Kiến Thành đang hoảng loạn, Nam Khuê lại có vẻ bình tĩnh khác thường.
“Không có, anh không phải có ý này.”
Lục Kiến Thành đi tới nắm tay cô: “Vết thương thế nào? Bác sĩ nói sao?”
“Không có gì đáng ngại.”
Cô nói xong, nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Cô ấy thì sao? Tình hình thế nào rồi?”
“Chảy rất nhiều máu, may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443440/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.