Lục Kiến Thành thu tay lại, tiếp tục hôn cô.
Chỉ là nụ hôn kia, càng ngày càng điên cuồng.
Cuối cùng, anh áp lên trán cô, giọng nói thô ráp gợi cảm, tràn ngập sự nhẫn nại: “Khuê Khuê…. ”
“Thật sự không được sao?” Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của anh móc lấy mái tóc đen của cô, hai mắt đều là màu đỏ nhẫn nhịn.
“Anh muốn sao?” Thanh âm Nam Khuê thấp như ruồi muỗi hỏi.
“Muốn, rất muốn.”
Anh trả lời dứt khoát, không muốn che dấu nữa.
Nam Khuê thừa nhận, khi nghe được câu này, cô đã hoàn toàn tan rã, quên hết tất cả.
Cô vươn hai tay ra, vòng qua cổ Lục Kiến Thành, hôn lên môi anh.
Ánh sáng ban mai lại dịu dàng đến kỳ lạ.
Trong phòng ngủ, hương thơm phảng phất.
Lúc Nam Khuê mở mắt ra lần nữa, đã trưa rồi.
Cả người cô như rã rời, yếu ớt đến mức không còn chút sức lực.
Nghĩ đến đứa bé, cô cảm thấy hơi sợ.
Trước đó cô nói “không được” cũng là vì do dự.
Mặc dù các bác sĩ nói rằng chỉ cần chú ý sau ba tháng, nó sẽ không ảnh hưởng đến em bé.
Tuy nhiên, cô vẫn có một chút lo lắng.
Hơn nữa vừa rồi cô có nói Kiến Thành nhẹ nhàng một chút, nhưng dường như anh không có nhẹ nhàng.
Tuy đã kết hôn hai năm, nhưng kỳ thật số lần hai người như vậy không nhiều lắm, gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Có thể mang thai trong tình huống như vậy, bản thân Nam Khuê cảm thấy đó là một phép màu.
Rửa mặt xong, Nam Khuê đi xuống nhà bếp dưới lầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443436/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.