Lục Kiến Thành xoa mi tâm, hiện tại anh cảm thấy trong lòng vô cùng loạn.
Nhất là khi thấy cô rơi lệ, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng anh nhanh chóng ép buộc mình quên hết cảm giác này đi.
Lúc lần nữa nhìn Nam Khuê, ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lùng: “Hôm nay là lỗi của anh, nhưng Thanh Liên sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho anh, hơn nữa lại còn muộn như vậy, chắc chắn cô ấy có chuyện quan trọng.”
“Nam Khuê, thật xin lỗi, cuộc điện thoại này anh nhất định phải nhận.”
Nam Khuê cười.
Hóa ra mỗi một lần cô kiên trì cũng là vì muốn nói cho mình biết, kiên trì cũng không có ý nghĩa gì.
Cô mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình vô cùng xa lạ.
“Lục Kiến Thành, anh không thể không nghe máy, đúng không?”
Giọng nói của cô đột nhiên bình tĩnh lại, không còn cuồng loạn cũng như bén nhọn và đối chọi gay gắt như ban nãy.
Lục Kiến Thành nhìn cô rồi nói ra một chữ: “Đúng.”
Ha… Đáp án trong dự đoán.
Không hiểu sao khi nghe chữ đó Nam Khuê càng bình tĩnh hơn.
Cô đưa tay lấy điện thoại giấu sau lưng ra.
Sau đó dùng hai tay, cung cung kính kính đưa vào tay Lục Kiến Thành.
Nhìn cô như vậy, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
Anh nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng an ủi: “Nam Khuê, đừng như vậy, anh chỉ nghe một cuộc điện thoại mà thôi.”
“Thật sao?” Nam Khuê lạnh nhạt trả lời, không nói nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443421/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.