“Kiến Thành, anh tới rồi.” vừa nhìn thấy Lục Kiến Thành, giọng nói của Phương Thanh Liên lập tức trở nên yếu đuối đáng thương. Tay của cô ta đặt trên mặt bàn, từng dòng máu đỏ đang tràn ra ngoài. Thế nên Lục Kiến Thành vừa đến thì cảnh này đã đập vào mắt. Anh bước tới trực tiếp bắt lấy tay Phương Thanh Liên vội hỏi: “Sao lại thế này?” Phương Thanh Liên không hé một lời, chỉ bày ra bộ dạng đáng thương giống như vừa phải chịu oan ức to lớn nào đó vậy. “Đưa cho tôi một tấm vải sạch qua đây.” Lục Kiến Thành vẫy tay dặn dò. Rất nhanh phục vụ đã mang tới một tấm vải sạch, cung kính mà đưa cho anh. Lục Kiến Thành cúi người xuống, những ngón tay mảnh khảnh cầm chiếc khăn cuốn quanh cổ tay Phương Thanh Liên. Dáng người cao gầy của anh đang quay lưng lại với Nam Khuê nên cô không nhìn được biểu cảm trên mặt anh. Nhưng nghĩ một chút cũng biết được, chắc chắn là đang lo lắng căng thẳng không thôi. Còn về cô, giây phút này lại giống như không khí vậy, bị Lục Kiến Thành quên lãng triệt để. Cô thua rồi. Thất bại thảm hại. Những dũng khí vừa rồi đều tiêu tan sạch sẽ, Nam Khuê đứng lên rời khỏi tiệm cafe. Bên ngoài không biết đã nổi gió từ bao giờ, những cơn gió đang điên cuồng gào thét. Ngay cả bầu trời cũng trở nên u ám, những đám mây đen dường như đang bao phủ toàn bộ thành phố. Thật là lạnh. Nam Khuê nhìn bầu trời âm u, không nhịn được mà rùng mình một cái. Cô ôm chặt lấy cánh tay mình, rồi móc lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe về nhà. Khi tài xế lái xe đến nơi, cô đang định ngồi vào thì đột nhiên cơ thể trở nên nặng hơn. Cô quay người lại, Lục Kiến Thành đã đứng đằng sau cô rồi, anh mang áo khoác của mình choàng lên người cô. Sao anh ấy lại ra đây rồi? Không phải vừa rồi còn đang đau lòng muốn chết ở bên cạnh Phương Thanh Liên sao? “Ra ngoài sao lại không nói một tiếng?” Lục Kiến Thành nhìn cô, âm thanh trầm ấm mà dịu dàng. Dường như người vừa căng thẳng vì mối tình đầu kia không phải là anh. Dường như người làm sai không phải là anh mà là cô vậy. “Hai người anh anh em em như vậy, em không muốn làm phiền.” Nam Khuê nói. Lúc này trong xe taxi truyền tới tiếng nóng nảy của tài xế: “Người đẹp, rốt cuộc là cô có ngồi hay không? Đừng làm lỡ thời gian của tôi.” Nam Khuê đang định nói ‘ngồi’ thì Lục Kiến Thành đã nhanh hơn một bước mà đóng cửa xe lại, nói với tài xế: “Không ngồi.” “Không ngồi thì nói sớm đi, đây không phải đang cản trở tôi làm ăn hay sao.” “Mã QR.” Lục Kiến Thành nói lời ít mà ý nhiều. Tài xế tập tức đưa ra, Lục Kiến Thành trực tiếp chuyển qua 100 tệ, tài xế nghe thấy chuông báo xong liền cười híp mắt lại. Trước khi rời đi còn không quên khuyên một câu: “Người đẹp, chồng cô đối với cô rất tốt đấy, đừng có giận nữa, vợ chồng ấy mà, làm sao có thể giận nhau qua đêm được, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà đi.” Nói xong tài xế liền đạp ga biển mất trong biển người. Nam Khuê nhìn chiếc xe đã đi mất, liền thấy tức giận. Cô cúi đầu không nhìn Lục Kiến Thành, dùng chân đá những hòn đá trên đất: “Anh đuổi xe của em đi rồi thì em về bằng cách nào?” Nói xong cô cảm nhận được từ bàn tay truyền tới hơi ấm. Giây tiếp theo đôi tay nhỏ nhắn trắng mềm của cô được Lục Kiến Thành bao trọn. “Gió lớn lắm, có lạnh không?” “Không lạnh.” Nam Khuê nói. Sau đó cô cởi áo khoác trên người xuống trực tiếp vứt cho Lục Kiến Thành. “Giận rồi à?” anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm hỏi. Nam Khuê quay người đi, cố ý không để ý tới anh. Lục Kiến Thành cũng thuận theo hướng nhìn của cô mà quay người qua, mặt đối mặt với cô. Đương nhiên Nam Khuê sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lục Kiến Thành như vậy, chỉ trầm mặc không đoái hoài gì tới anh. Lục Kiến Thành cũng nhìn ra được, anh không bắt ép cô, chỉ đem áo khoác choàng lại lên người Nam Khuê. Nam Khuê khua tay đang định cởi áo khoác xuống lần nữa thì Lục Kiến Thành đã kéo áo lại cẩn thận, đồng thời nghiêm túc nói: “Gió lớn, ngoan ngoãn mặc vào, đừng để bị lạnh.” “Tay cũng thế, lạnh như băng rồi còn nói không lạnh.” Anh tiếp tục bao lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng sưởi ấm. “Ai cần anh lo?” Nam Khuê muốn rút tay về nhưng Lục Kiến Thành đã nắm chặt lấy tay cô, Nam Khuê thử lại vài lần nữa đều không được, chỉ có thể để mặc cho anh nắm lấy. Lúc này Phương Thanh Liên đẩy xe lăn tới. Nhìn thấy Lục Kiến Thành, cô ta lại khóc lóc sướt mướt, cái dáng vẻ đó quả thật yếu đuối cùng cực. “Kiến Thành, anh muốn bỏ em lại một mình, không quan tâm gì nữa sao?” “Lục tổng.” lúc này, Lâm Tiêu thở hổn hển chạy đến. Lục Kiến Thành nhìn Phương Thanh Liên một cái rồi lạnh lùng dặn dò Lâm Tiêu: “Đưa cô ấy đến bệnh viện xử lý vết thương đi.” “Vâng, Lục tổng.” “Không, em không muốn cậu ta đưa đi.” Phương Thanh Liên từ chối theo bản năng. Nhưng tốc độ của Lâm Tiêu rất nhanh nhẹn, lập tức đẩy xe lăn của Phương Thanh Liên nhanh chóng xuống hầm để xe. Đợi bọn họ đi rồi, Lục Kiến Thành mới nhìn Nam Khuê giải thích: “Em học y mà, nên biết là vết thương đó của cô ấy là chỗ động mạch, nếu như cứ để chảy máu không ngừng như vậy sẽ rất nguy hiểm. Thế nên anh mới giúp cô ấy quấn lại một chút.” “Ừm!” Nam Khuê nhàn nhạt nói. Lúc đó quả thật cô cũng không nhìn kỹ vị trí trên tay của Phương Thanh Liên. Nếu như vết cắt đó trúng động mạch thì thật sự khá nguy hiểm. “Thế bây giờ trong lòng đã thấy thoải mái hơn chưa, tha thứ cho anh nhé?” Lục Kiến Thành mong chờ hỏi. “Không.” Nam Khuê dứt khoát đáp trả. Gió bên ngoài càng ngày càng lớn. Gió thổi cây cối xung quanh nghiêng ngả tám hướng, lá cây đều đang điên cuồng run rẩy, quần áo của người đi đường đều bị gió thổi tung, gần như không giữ lại được chút tác dụng giữ ấm nào. Nam Khuê lại cảm thấy tay mình ấm áp hơn rất nhiều, vả lại áo khoác của Lục Kiến Thành cũng dài tới mắt cá chân cô, cộng thêm cô đi một đôi giày cao cổ, thế nên cả người đều được bao lại chặt chẽ. Xoay người nhìn lại, Lục Kiến Thành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và quần tây màu xám, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút độ ấm nào. Cuối cùng thì Nam Khuê cũng không thể nhẫn tâm, chỉ động nói: “Chúng ta về nhà đi.” “Được.” Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía hầm để xe. Tài xế nhìn thấy Lục Kiến Thành lập tức bước ra, chủ động mở cửa xe: “Lục tổng.” “Hôm nay không còn chuyện gì nữa, cậu về trước đi.” “Vâng.” Nam Khuê nhìn bóng lưng tài xế đang rời đi, rồi lại quay lại nhìn Lục Kiến Thành: “Vậy chúng ta về bằng cách nào?” Lục Kiến Thành mở cửa ghế phụ ra, sau đó đẩy thân hình nhỏ nhắn của Nam Khuê ngồi vào trong, rồi tự mình ngồi vào ghế lái. “Vừa rồi không phải nói đã để tài xế của em đi sao? Vậy tiểu thư Nam Khuê, tài xế đẹp trai như anh em có thoả mãn không? “Đẹp trai ở đâu chứ? Đúng là không biết xấu hổ.” dứt lời, cô thấy Lục Kiến Thành cúi người hướng về phía cô. Mặt của anh cách mặt cô rất gần. Chóp mũi anh gần như đụng phải chóp mũi cô. Hai tay Nam Khuê chống tay vào ghế, căng thẳng tới nín thở, cũng không dám động đậy một chút. Anh ấy muốn làm cái gì? Lúc này, trong đầu Nam Khuê tràn ngập nghi vấn. Khoảng cách gần như thế này, hành động ám muội như thế này, Nam Khuê không thể không nghĩ nhiều. Có phải là đang muốn hôn cô không. Rốt cuộc thì có hôn cô không. Ngay lúc đôi môi Lục Kiến Thành lướt qua chóp mũi cô, cô liền căng thẳng nhắm chặt hai mắt. Đôi môi căng mọng mềm mại đỏ thắm dường như đang đợi ai đó tới chiếm lấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]