Lục Kiến Thành gật đầu: “Được.”
Giọng nói của anh bình tĩnh như ngày thường, giống như không có một chút luyến tiếc nào.
“Còn giấy tờ tùy thân thì sao? Còn có ông nội, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Nam Khuê gật đầu: “Lát nữa tôi đi nói với ông nội, sẽ làm cho ông nội đồng ý với tôi. Anh có muốn đi với tôi không?”
“Ừm, cùng đi.”
Ăn sáng xong, bọn họ mỗi người mang theo đồ đạc, ngồi lên xe đến nhà họ Lục.
Nhìn thấy bọn họ, bác Chu cùng bác gái Chu đều rất vui vẻ: “Thiếu phu nhân, hai ngày nay ông cụ cứ nhắc cô miết, không ngờ cô lại tới nhanh như vậy.”
“Bác Chu, ông nội đâu?”
“Ông cụ đang đọc sách ở trên lầu.”
Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau lên lầu hai, đứng trước cửa, Nam Khuê nhìn về phía anh: “Tôi vào trước nói với ông nội, chờ ông ấy đồng ý, tôi lấy được giấy tờ, anh lại vào sau.”
“Được.”
Nam Khuê đi vào, phát hiện trong phòng rất tối.
Toàn bộ căn phòng đều tối tăm, rèm cửa sổ đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn ở đầu giường sáng lên, lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Không biết vì sao, trong lòng cô hiện lên một dự cảm không tốt.
“Ông nội…”
“Ông nội, con là Khuê Khuê, con tới rồi đây.”
Liên tiếp gọi mấy tiếng, Nam Khuê cũng không nghe thấy đáp lại.
Mãi đến khi đi đến bên giường, Nam Khuê mới phát hiện ông nội nằm trên giường, đang nhắm mắt ngủ.
Nam Khuê không muốn quấy rầyông, cho nên lập tức xoay người chuẩn bị yên lặng rời đi, ở bên ngoài chờ ông tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443395/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.