“Tôi nói.” Lục Kiến Thành dứt khoát thừa nhận.
Nam Khuê cười khổ, mặc dù đã sớm đoán ra nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.
“Lục Kiến Thành, rốt cuộc người không chờ nổi nữa là ai? Tôi đã đồng ý với anh, sinh nhật ông nội qua đi sẽ nói với ông về chuyện ly hôn, tất nhiên cũng sẽ nói với ông về chuyện giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu, anh không cần phải liên tục nhắc nhở tôi như vậy.”
“Tôi sẽ không quên.”
Nam Khuê nói xong vành mắt cũng đỏ ửng.
Cảm xúc của cô không ổn chút nào, trong lòng dường như đang có một viên bi không ngừng chuyển động, vô cùng khó chịu.
Nếu anh muốn cô cầm giấy tờ đến thì có thể nói thẳng với cô.
Tại sao lại phải thông qua lời của Phương Thanh Liên chứ?
Lục Kiến Thành nhìn cô, cảm thấy có chút áy náy, mặc dù chuyện này không phải do anh đề cập nhưng đúng là do anh mà ra.
Hôm qua sau khi Phương Thanh Liên tỉnh lại đã lao vào trong ngực anh mà khóc lóc thảm thiết, nói cô ta rất sợ hãi, rất sợ đột nhiên qua đời, đột nhiên không nhìn thấy anh.
Sau đó cô ta nói hai người đi lĩnh chứng trước, đợi khi người nhà anh tiếp nhận cô ta hai người sẽ tổ chức hôn lễ sau.
“Thanh Liên, có khả năng việc lĩnh chứng phải từ từ.”
“Vì sao, Kiến Thành, anh biết lúc em hôn mê khi xảy ra tai nạn xe cộ đã sợ hãi như thế nào không? Em sợ mình chết rồi cũng không được làm cô dâu của anh, cũng không thể gả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443374/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.