Chương 1737
“Chúng ta đến hải đảo sao?”
“Thích không?”
“Thích.”
Vô cùng thích.
Khi còn nhỏ, cô và mẹ vẫn luôn sống ở thành phố, sau khi đến nhà họ Lục cũng ở khu vực thuộc đất liền.
Nhưng khoảng thời gian Kiến Thành bị mất trí nhớ, cô thật sự yêu mọi thứ trên đảo.
Mặt trời mọc, ánh nắng buổi chiều, gió biển…
Tất cả đều khiến cô lưu luyến.
“Ông xã, sao anh biết em thích?”
Lục Kiến Thành đặt tay cô lên tim mình: “Vì anh dùng tim để quan sát, dùng trái tim để cảm nhận.”
Hai người ngây người trên hải đảo năm ngày, cũng trải qua năm ngày tận hưởng thế giới hai người của mình.
Không có sự mất tự nhiên, cũng không có người quấy rầy.
Bọn họ có thể làm những điều mình thích.
Buổi tối hai người nằm trên mặt đất ngắm sao.
Đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua, sau đó lại thêm một ngôi sao khác.
Nam Khuê vô cùng hưng phấn, cô lập tức nắm chặt tay Lục Kiến Thành: “Ông xã, có sao băng, chúng ta mau cầu nguyện đi.”
Dứt lời cô để tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.
Lục Kiến Thành lại nghiêng đầu, vẻ mặt cưng chiều dịu dàng nhìn cô.
Nam Khuê nhắm mắt cầu nguyện lâu bao nhiêu thì Lục Kiến Thành dịu dàng nhìn cô bấy lâu.
Mấy phút sau, cô nhìn anh: “Ông xã, anh ước gì vậy?”
“Anh không ước.”
Anh đứng dậy nắm lấy tay Nam Khuê, mười ngón đan chặt: “Bây giờ anh đã có đủ hạnh phúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/4002902/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.