Chương 1629
Nếu không cô chắc chắn sẽ lo lắng.
Bây giờ anh không muốn thấy nhất là cô khóc.
Quãng đời còn lại anh chỉ muốn để cô cười, để cô không phải lo nghĩ, vui vẻ mà trải qua từng ngày.
Lục Kiến Thành đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Bác sĩ nhìn vết thương, đề nghị anh nên nằm viện.
Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Không cần, xử lí vết thương cho tôi, kê thêm ít thuốc là được.”
“Anh Lục, miệng vết thương của anh vốn chưa liền lại, mấy hôm nay lại liên tục bị nứt, miệng vết thương đã bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, vẫn nên nằm bệnh điều trị thì hơn.”
Lục Kiến Thành vẫn cương quyết không nhập viện.
Xử lí xong vết thương, anh gọi điện cho Lục Minh Bác: “Hai người về rồi sao? Bây giờ con đang ở bệnh viện.”
“Về rồi, con có thể đến thăm mẹ con bây giờ.”
Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành đi thẳng đến thang máy.
Trong thang máy có quá nhiều người, nên anh chuyển sang đi thang bộ.
Anh đến đúng lúc Khuê Khuê chuẩn bị đến viện thăm mẹ.
Kết quả mới biết Lục Minh Bác đã mang Vân Thư đến chỗ khác trị liệu.
Vì hai ngày nữa sẽ về nên Lục Minh Bác không muốn anh qua, cho nên anh vẫn luôn chờ đợi.
Trèo bảy tầng, lúc cửa đẩy ra, toàn bộ sự chú ý của Lục Kiến Thành đều dồn hết vào Vân Thư.
Nhưng anh vừa vào thì lồng ngực đã bị một sức mạnh va chạm.
Một giây sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/4002794/chuong-1629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.