Chương 1607
Nhưng anh lại không muốn buông tha cho mẹ con cô ta.
Xem ra cô ta đã sai rồi, anh thật sự không phải là “Cố Mạc Hàn”.
“Lục Kiến Thành, anh Lục, tôi vô cùng nghiêm túc trịnh trọng gọi tên anh, cầu xin anh cho mẹ con chúng tôi một con đường sống.”
Nói xong Chu Hiểu Tinh khúm núm, trực tiếp quỳ xuống đập đầu.
Tiếp đó là cái thứ hai, cái thứ ba…
Nhưng Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc.
Anh đã sớm không còn là Cố Mạc Hàn.
Anh cũng sẽ không bị dạng kĩ thuật diễn vụng về này đùa bỡn xoay vòng.
Đây là tất cả những gì mà mẹ con cô ta xứng đáng được nhận, gieo gió gặt bão.
Sau đó máu tươi chảy ra từ trán cô ta.
Từng giọt máu một nhỏ xuống sàn nhà.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn đứng yên, từ đầu đến cuối anh đều vô cùng thờ ơ.
“Tôi đã nói rồi, tôi không cứu được mấy người, cô có đập thêm mấy lần nữa cũng vô dụng.”
”Không phải tôi không cho hai người con đường sống, mà là chính hai người tự triệt đi đường sống của mình.”
Chu Hiểu Tinh cắn môi, nước mắt rơi xuống.
“Thật xin lỗi anh Lục, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
“Van xin anh nể tình lúc trước tôi và mẹ đã mang anh về nhà từ bờ biển, cho anh ăn cho anh uống mà cho chúng tôi một con đường sống đi.”
Lục Kiến Thành siết chặt hai tay, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/4002772/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.