Chương 892
Trong lòng tràn đầy chua xót, Lục Kiến Thành đột nhiên ngồi dậy, giam Nam Khuê vào trong lòng. Đồng thời bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô: “Khuê Khuê, nhất định bây giờ muốn đứa con này sao? nếu như… anh nói nếu như chúng ta có thể để một năm sau rồi lại có được không?”
Nghe thấy lời Lục Kiến Thành nói, tất cả nụ cười trên mặt Nam Khuê như đông cứng lại.
“Anh…” giọng nói cô run rẩy, không tin được mà nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Anh không muốn có đứa con này đúng không?” dứt lời, nước mắt cô rơi xuống mà không hề báo trước.
Lục Kiến Thành biết sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, đây cũng là điều khiến anh xoắn xuýt cả đêm mà không dám nói ra.
Anh ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Xin lỗi em, Khuê Khuê, anh không có ý đó, không phải anh không cần con, nhưng anh nghĩ để một thời gian nữa rồi lại có con có được không?”
“Vậy đứa con hiện giờ thì sao? Dù gì nó cũng đã đến rồi, anh bảo em vứt bỏ nó sao?” Nam Khuê nhìn anh, đau lòng hỏi.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành vừa mới lên tiếng thì đã bị Nam Khuê ngắt lời. Cô rơi nước mắt, đau lòng nhìn anh.
“Người khác không biết mà anh còn không biết sao? anh có biết khi mất đứa con đầu tiên em đã đau khổ thế nào không? Mỗi ngày em đều nằm mơ đến nó đang gọi em là mẹ, em nằm mơ cũng muốn cùng anh có thêm một đứa con để bù đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/4002061/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.