Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy khoảnh khắc này, ánh mắt nhịn không được chăm chú dán trên mặt Hạ Kiều Yến, không thể tìm được bất cứ khuyết điểm nào trên mặt anh.
Một dòng nước ấm theo đáy lòng nhanh chóng lan tràn đến cả cơ thể, lại để cho cô đắm chìm trong không khí ấm ấm áp áp.
Hạ Kiều Yến ánh mắt chú ý tới người Tần Dĩ Duyệt. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toát ra thần sắc mờ mịt, cười nói: "Yêu tôi rồi, Ân?"
Chữ "Ân" cuối cùng nhẹ nhàng phát ra. Từ tính lại lười biếng, đặc biệt mê người.
Tần Dĩ Duyệt phục hồi tinh thần."Anh đo nhiệt độ cơ thể xong chưa?"
Hạ Kiều Yến động tác dịu dàng mà kéo áo Tiểu Bảo ra. Đem nhiệt kế ở dưới nách lấy ra.
Tần Dĩ Duyệt nhận nhiệt kế, đi đến nơi có ánh sáng tốt nhìn kỹ.
"39. 2 độ, cần phải dùng tiêm và đẩy từng giọt một. Tiểu Bảo có dị ứng với thành phần thuốc nào không?"
"Không có."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu. Bắt đầu chế thuốc.
Thời điểm sắp tiêm, Tần Dĩ Duyệt do dự một chút, đem kim tiêm đặt tới trên mu bàn chân Tiểu Bảo.
Đứa nhỏ bình thường thường thích lộn xộn. Dễ dàng làm lệch mũi kim gây thương tích cho chính mình.
Kim tiêm đi vào da thịt mập mạp của Tiểu Bảo trong tích tắc. Thân thể của nhóc thoáng run rẩy một cái, muốn giãy dụa.
Hạ Kiều Yến bàn tay lớn nâng bàn chân nhỏ của Tiểu Bảo, đồng thời cũng che lên tay Tần Dĩ Duyệt. Nói khẽ: "Ngoan. Đừng nhúc nhích."
Tiểu Bảo quả nhiên không có động lại. Ngoan ngoãn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/35339/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.