Cùng Hạ Kiều Yến đi dạo một vòng, Tần Dĩ Duyệt đều có chút ít tự ti rồi.
Chiến tích tuyệt đối nổi bật.
Ngoại trừ quần áo, giầy, khăn quàng cổ bên ngoài, găng tay cũng mua mấy cái. Nước hoa, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da cũng mua một đống.
Vừa mới bắt đầu Tần Dĩ Duyệt còn tính được tổng giá trị, về sau tổng giá trị nhảy đến bảy con số, cô liền thức thời không tính nữa.
Một buổi tối mua đồ mất hết thu nhập mấy năm gom lại của cô, vẫn là ở dưới tình huống không ăn không uống gì hết.
Cô triệt để mà cảm nhận được chênh lệch của hai người rồi.
Hạ Kiều Yến đem xe dừng ở dưới nhà Tần Dĩ Duyệt, cởi giây an toàn của cô ra. Xuống xe mở cửa xe cho cô.
Tần Dĩ Duyệt có chút không được tự nhiên nói: "Cởi dây an toàn, mở cửa xe, mấy việc này.... tự chính tôi cũng có thể làm, được chứ?"
Tuy nhiên cô cảm thấy rất thoải mái đấy, nhưng là không được tự nhiên.
"Tập làm thói quen, có người đàn ông ở bên. Còn lại để cho người phụ nữ chính mình cởi dây an toàn, mở cửa xe, người đàn ông này là thất bại cũng nhiều lắm."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Hai người đem theo túi lớn túi nhỏ trở lại nhà Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến chia ra, mấy túi lớn đều để chính mình cầm, Tần Dĩ Duyệt trong tay chỉ là mấy cái túi nho nhỏ.
Luôn luôn bị Lạc Minh Mị phu nhân dạy như thằng con trai, Tần Dĩ Duyệt lập tức có chút không được tự nhiên.
Tần Thu Dương nhìn thấy hai người một trước một sau mà vào cửa. Nhìn đến đồ vậy trong tay cả hai. Trong lòng rất hài lòng, hỏi: "Hai đứa ăn cơm chưa?"
"Chúng con ăn rồi ạ."
Lạc Minh Mị đi lên cầm lấy mấy cái túi lớn túi nhỏ, để cho Hạ Kiều Yến ngồi xuống ghế.
Hạ Kiều Yến lấy ra hai cái túi xách trong đó. Cái túi xách nhìn qua giản dị tự nhiên. Nhìn chất liệu bên trên lại có thể nhìn ra là hàng cao cấp.
"Bác trai, bác gái. Trước đó con cùng bố mẹ con đến nhà quá mức mạo muội, cũng không có chuẩn bị lễ vật gặp mặt gì cho hai người cả. Cái này hai phần lễ vật nhỏ biểu hiện một chút tấm lòng của con. Hi vọng hai người đừng ghét bỏ."
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị cũng không có từ chối, thoải mái mà nhận lấy.
Tần Thu Dương nhìn cái túi ở trước mặt mình. Biết rõ bên trong là lá trà.
Đồng thời, cũng đã hiểu rõ lễ vật này của Hạ Kiều Yến là rất chú tâm chuẩn bị.
"Con quá khách khí rồi."
"Đây là lễ nghi cần có mà." Hạ Kiều Yến thong dong mà cười, phảng phất bộ dạng tinh anh."Trước đó vội vàng đăng ký kết hôn, là con cân nhắc không chu toàn, lại để cho Tiểu Duyệt cùng hai bác lo lắng. Bố mẹ con đối với chuyện này cũng rất có ý kiến, bọn họ hiện tại chính là đang chuẩn bị hôn lễ, hai bác sắp tới lúc nào có rảnh, bọn họ sẽ lại đến thăm, rồi cùng bàn bạc nghiên cứu chi tiết hôn lễ, tỉ mỉ xử lý."
"Cuối tuần cũng có thể."
"Được ạ. Trước tạm quyết định là chủ nhật, thứ bảy Tiểu Duyệt theo con trở về nhà chính, để cho cô ấy nhìn xem nơi con lớn lên, hai bác xem sắp xếp như thế đã thích hợp chưa ạ?" Hạ Kiều Yến hỏi.
Hạ Kiều Yến lời nói và việc làm, cử chỉ, đều lộ ra sự tôn trọng.
Xem như là Tần Dĩ Duyệt lén thấy được bộ dáng của anh như thế này, cũng sẽ bị sự chân thành của anh làm cảm động mất.
Vô luận là Hạ Gia Minh, Lâm Nhụy tự mình đến nhà, hay là lời nói của Hạ Kiều Yến đêm nay, đều cho thấy Hạ gia bọn họ đối với việc hôn sự này coi trọng, dùng thực tế hành động lại để cho người Tần gia yên tâm.
**
Sau khi Hạ Kiều Yến quay về, Tần Dĩ Duyệt rửa mặt rồi nằm ở trên giường, nhìn mười cái túi giấy không có mở ra.
Lúc mua chúng, cô không có nửa điểm nghĩ những vật này là thuộc về cô.
Hiện tại loại cảm giác này phai nhạt rất nhiều.
Là phụ nữ, đều nhịn không được đi yêu thích những đồ vật tinh xảo như thế kia.
Cô sẽ không sĩ diện cãi láo nói cô không thích.
Hạ Kiều Yến ở trước baba cùng mẹ cô nói những lời kia, đánh tan không ít sự bất an của cô.
Cô từng nghe qua không ít đồng nghiệp trong bệnh viện nói chuyện kết hôn, hai người sẽ vì bố trí hôn lễ gặp được các loại việc nhỏ làm cãi lộn, sinh khí.
Nhà trai vì tiết kiệm tiền hoặc giảm bớt phiền toái, bỏ qua cảm giác của các cô.
Mà chuyện kết hôn của phụ nữ, nói trắng ra là cũng bởi vì tình yêu rời xa cha mẹ nuôi dưỡng mình bấy nhiêu năm trời, cùng một người đàn ông quen biết vài năm thậm chí là vài tháng kết hôn, gọi người chưa nuôi dưỡng mình lần nào là bố mẹ, về sau còn phải chăm sóc bọn họ, vì cái nhà này trả giá sức lực, thanh xuân, cùng vất vả.
Nhưng nhà trai ngay cả nghi lễ cơ bản, một hôn lễ thoải mái dễ chịu cũng không muốn vì cô bố trí.
Nhìn rất nhiều đồng nghiệp nữ vì chuyện hôn lễ thiếu chút nữa chia tay, lại nhìn phương thức xử lý của Hạ Kiều Yến, Tần Dĩ Duyệt trong lòng không có bất kỳ ý nghĩ gì là không có khả năng.
Có lẽ, cô cùng Hạ Kiều Yến kết hôn, sẽ là quyết định không sai.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ như vậy, chậm rãi lâm vào giấc ngủ.
**
Hạ Kiều Yến bản thân mỗi ngày đưa đón Tần Dĩ Duyệt, còn có tập đoàn Hạ thị tuyên bố tin tức kết hôn.
Người bệnh viện Nhã Đức đối với Tần Dĩ Duyệt cũng rất có đổi mới, như là đồng nghiệp nữ cùng bệnh nhân nữ ánh mắt hâm mộ, ghen ghét ngày càng rõ ràng rồi.
Tần Dĩ Duyệt đều cảm thấy chuyện đi làm này là đặc biệt không tốt.
Thật vất vả nhịn đến thứ bảy.
Buổi sáng thứ bảy, cô chọn một bộ quần áo Hạ Kiều Yến mua để mặc, bên trong là khăn lụa màu tím, bên ngoài tương xứng là một áo khoác ngoài màu sáng trong, vừa giữ ấm lại không mất sự nhẹ nhàng.
Lạc Minh Mị nhìn trang phục của cô, cười nói: "Ôi, con gái của mẹ biết cách ăn mặc liền trở nên xinh đẹp."
"Lạc phu nhân, mẹ rất nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên là rất nghiêm túc."
Tần Dĩ Duyệt cho bà ánh mắt không tin, sau đó đem tóc của mình cột thành búi, nhìn vào tấm gương xem trong chốc lát.
"Mẹ, mẹ cảm thấy con nên cắt như thế nào đây?"
"Con đừng làm mấy trò ngu ngốc nữa, tóc con dài đã đẹp rồi."
"Nhưng công việc của con thích hợp với tóc ngắn hơn."
"Bác sĩ y tá của bệnh viện con cũng chẳng có cắt đâu, cùng nghề nghiệp có cái rắm quan hệ."
"Có một cái rắm liền có một cái rắm."
Lạc Minh Mị liếc nhìn Tần Dĩ Duyệt, hỏi: "Bảo bối, con có phải đang khẩn trương hay không?"
"Bọn họ nhìn qua đều là người biết phân rõ phải trái, cũng không giống như trên TV, đừng lo lắng vớ vẩn."
"Lạc phu nhân, mẹ trước kia gặp ông bà nội con lúc khẩn trương ra sao vậy?"
"Tai nạn xấu hổ lúc đó con không phải nghe nhiều rồi sao? Mẹ với baba con cùng con và Hạ Kiều Yến quan hệ không giống nhau, mẹ so với baba của con lớn hơn một tuổi. Năm đó chị em yêu nhau còn chưa có bắt đầu phổ biến, nhiều người không chào đón đâu. Con như vậy vừa vặn, có công việc của mình, gia cảnh thường thường bậc trung, cái gì cũng làm được, người như con gả cho gia đình giàu có cũng không kỳ quái."
"Mẹ, mẹ thật tận hết sức lực khoa trương con gái mẹ nha."
"Mẹ rất nghiêm túc. Đi ra ngoài, mẹ nhìn thấy xe con rể đã tới rồi."
"Mẹ gặp lại sau."
**
Hạ Kiều Yến vừa đem xe dừng lại, liền nhìn thấy cửa nhà mở ra.
Nhìn Tần Dĩ Duyệt đi ra, cười nói: " Này, cô thật sự là không thường xuyên hẹn hò, đúng giờ như vậy."
"Bác sĩ nếu không có quan niệm về thời gian, sẽ hại chết rất nhiều người bệnh đấy." Tần Dĩ Duyệt không đợi Hạ Kiều Yến xuống xe, liền mở cửa xe lên xe.
Hạ Kiều Yến buồn cười mà nhìn cô, thấy trong tay cô còn cầm một túi đồ đạc, "Lễ vật cho bố mẹ tôi sao?"
"Đúng vậy. Nếu lễ vật không cao cấp lắm, bọn họ có thể ghét bỏ hay không?" Tần Dĩ Duyệt có chút thấp thỏm không yên, bất an mà hỏi thăm.
"Lễ vật trọng ở lòng thành, không ở giá trị."
"Hạ đổng, anh càng ngày càng rất biết nói chuyện rồi."
"Cái này còn cần cô nói sao." Hạ Kiều Yến cười đem chiếc xe rời đi, "Người làm ăn liền là dựa vào miệng ăn cơm, năng lực lừa dối kém như vậy, đã sớm ăn không khí rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]