*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chương trình dạy cũng có vài bạn cùng tuổi nhóc.
Baba nhóc mời rất nhiều thầy giáo chuyên nghiệp đến giảng dạy trực tiếp hoặc giảng gián tiếp qua internet, bản thân họ cũng sẽ thỉnh thoảng kiểm tra bài tập của nhóc.
Khi gặp vấn đề, ông già cũng không nói với nhóc. Chỉ dùng một loại ánh mắt ngốc nghếch mà nhìn nhóc, khiến nhóc rất không thích loại cảm giác này.
Tần Dĩ Duyệt rửa mặt đi ra, nhìn thấy Tiểu Bảo ngồi ở trên giường chuyên tâm mà nhìn ipad. Lỗ tai mang tai nghe nhỏ, bước chân liền nhẹ nhàng hơn.
Lúc đi đến bên giường. Tò mò nhìn lướt qua. Phát hiện là đang xem video đấu kiếm, phụ đề là Tiếng Anh đấy.
Cô âm thầm tắc luỡi, không có cùng nhóc nói chuyện. Cà nhắc xuống dưới lầu uống sữa nóng.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt như thường lệ đi làm, vừa lái xe đi vào bãi đỗ xe, đã bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.
Tần Dĩ Duyệt khó hiểu mà hạ kính xe xuống. Hỏi: "Đội trưởng Lý. Làm sao vậy?"
"Bên khoa máu xảy ra chuyện, cùng bác sĩ Tần có chút liên quan, cô cần hiểu một chút về tình hình hiện tại."
"Khoa máu?"
"Đúng."
"Tôi trước tiên đem xe đỗ trong bãi, tôi sẽ sang đó sau."
Đội trưởng Lý gật đầu. Lui về sau một bước.
Tần Dĩ Duyệt đem chiếc xe đỗ ở vị trí cũ, trong lòng có chút nghi ngờ.
Cô công tác bên ngoại khoa, bình thường cùng khoa máu tiếp xúc không nhiều lắm. Công việc cũng không qua lại nhiều.
Cô không rõ, cô có thể cùng người bên khoa máu có liên quan gì.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ như vậy, nhưng vẫn đi thang máy đến chỗ tầng trệt bên khoa máu.
Lúc này, còn không phải giờ làm việc, khoa máu đã có rất nhiều người chen nhau.
Trong đám người còn có tiếng người khóc.
Tần Dĩ Duyệt nghe được cái tiếng khóc kia thì nhíu nhíu mày.
Đó là tiếng của Hồ Mộng Kỳ.
Tần Dĩ Duyệt vốn muốn ở trong đám người nghe một chút. Nhưng đội trưởng Lý sau khi thấy cô đến, liền cách cả đám người kêu lên: "Bác sĩ Tần, mời cô qua đến bên này."
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.
Tần Dĩ Duyệt lúc này trong ánh mắt chú ý của mọi người, bước đến.
Hồ Mộng Kỳ nằm sấp trên bàn công tác của mình khóc đến hai mắt đỏ bừng, hung dữ mà mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt bình tĩnh mà nhìn lại cô ta, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hồ Mộng Kỳ nức nở nói: "Bác sĩ Tần, tôi với cô không thù không oán, cô tại sao phải hại tôi như vậy?"
"Tôi đã làm cái gì khiến cô hiểu lầm vậy?" Tần Dĩ Duyệt hỏi.
"Báo cáo tôi đưa cho khoa Phẫu thuật các cô bị người khoa cô trả lại, lại để cho bệnh nhân của tôi bệnh tình chuyển biến xấu, hôm nay tới khiếu nại tôi. Đây không phải là do cô làm đấy sao?"
"Tôi không thấy bất kỳ tài liệu và báo cáo nào được gửi bởi Khoa Máu vào ngày hôm qua. Cô có chắc chắn đã đưa nó cho tôi không?"
"Cô còn nói dối, tôi rõ ràng là tự tay đưa cho cô."
Tần Dĩ Duyệt nhìn Hồ Mộng Kỳ, thật là có chút đau đầu.
Cô hiện tại xác định Hồ Mộng Kỳ thật sự đã gài bẫy cô, "Bác sĩ Hồ đã cố ý nói như vậy, vậy thì mong cô nói cụ thể khoảng thời gian cô đem bảng báo cáo đưa cho tôi, sau đó để cho đội trưởng Lý điều tra bằng cách lấy video trong camera giám sát, xem thử việc này có phải là thật hay không. Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt."
"Cô trả lại báo cáo, vì sao lại không dám thừa nhận?"
"Nếu như tôi có trả lại, vậy tôi có lý do gì không thừa nhận?"
Hồ Mộng Kỳ bị cô hỏi làm sững sờ, lúng túng sau một lúc mới lên tiếng: "Cô muốn trả thù tôi."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Hồ Mộng Kỳ lắc đầu, "Cô cho rằng chuyện người nhà bệnh nhân gây sự ngày hôm qua là do tôi xúi giục họ, nên cô mới trả thù tôi?"
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn Hồ Mộng Kỳ, có chút không rõ cô ta đang nói cái gì.
Hôm qua chuyện mấy người nhà bệnh nhân gây sự là do Hồ Mộng Kỳ đứng sau xúi giục?
Cô bình thường hình như cùng Hồ Mộng Kỳ không có tiếp xúc, cô ta tại sao phải nhằm vào cô?
Biểu cảm kinh ngạc cùng trầm tư của Tần Dĩ Duyệt, rơi tại trong mắt người khác liền có chút thâm ý.
Hồ Mộng Kỳ thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng đã nắm chắc, trách móc, "Đội trưởng Lý, anh phân xử đi. Tần Dĩ Duyệt vừa rồi biểu cảm phải là trong lòng có quỷ hay không? Nếu như cô ta không có làm như vậy, cô ta vì sao không phản bác trước tiên?"
"Cô ấy tại sao phải phản bác?" Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc đột nhiên vang lên.
Tần Dĩ Duyệt nghe được cái tiếng nói đó, trong lòng có chút tình cảm ấm áp.
Đột nhiên cũng đã hiểu được tại sao Hồ Mộng Kỳ lại chĩa mũi nhọn vào cô.
Tất cả đều liên quan đến người đàn ông này!
Chuyện Hồ Mộng Kỳ mê luyến Hạ Kiều Yến ở trong bệnh viện mọi người đều biết, mà cô lại là vợ của Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến chậm rãi đi đến bên người Tần Dĩ Duyệt, nói: "Tôi có bằng chứng chính xác về việc Hồ Mộng Kỳ liên hợp người nhà bệnh nhân đó gây khó dễ cho vợ tôi, còn có video Hồ Mộng Kỳ nói dối ý muốn làm hãm hại vợ tôi, chỉ trích vợ tôi không làm hết chức trách, tôi cũng có thể cung cấp. Nếu như mọi người còn có nghi ngờ gì, tôi còn có thể cung cấp những bằng chứng khác."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy không để lại dấu vết mà giật giật vạt áo Hạ Kiều Yến vài cái.
Hạ Kiều Yến nghiêng đầu nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt nói tiếp, "Tôi nghĩ bác sĩ Hồ đã hiểu lầm cái gì đó, mới có thể nói là tôi không nhận tài liệu báo cáo của khoa máu. Chuyện này làm phiền đội trưởng Lý điều tra rõ ràng, cho chúng tôi song phương một câu trả lời. Hiện tại đã đến giờ làm việc rồi, tất cả mọi người mau quay lại làm việc, tôi tin tưởng đội trưởng Lý nhất định sẽ cho mọi người một đáp án chính xác đấy."
**
Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt cùng nhau đi đến bãi đỗ xe.
Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhàng thở ra, "Hạ tổng, cám ơn anh đã anh hùng cứu mỹ nhân."
Hạ Kiều Yến hừ một tiếng, hiển nhiên không hài lòng cách xử lý của Tần Dĩ Duyệt, "Dĩ Duyệt, em một sự nhịn chín sự lành, không nhất định sẽ đổi lấy người đó có ơn tất báo."
"Tôi biết. Tôi không nói dối anh, tôi cũng không biết chuyện này tôi làm là đúng hay không đúng?"
"Hả?"
"Một mặt, tôi cảm thấy tất cả mọi người đều không dễ dàng gì, khi chuyện này không thể không ngưng lại, có thể đừng để cho họ cảm thấy quá xấu hổ. Tôi và Hồ Mộng Kỳ cũng không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, không đủ để vì chuyện này mà khiến cho cô ta mất việc được. Mặt khác, tôi cảm thấy, cô ta dám vì hãm hại tôi mà lấy thân thể bệnh nhân ra đùa giỡn, một người bác sĩ quá nguy hiểm như vậy, không nên đứng ở trong đội ngũ bác sĩ chữa bệnh và chăm sóc.."
"Nhưng em vẫn để cô ta đi."
"Cứ thử xem, nếu cô ta không có ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, cô ta sẽ ngã xuống đấy."
Hạ Kiều Yến lắc đầu, "Hành động cùng cách nghĩ của em, tôi không đánh giá, bản thân em phải chú ý nhiều hơn."
"Vâng." Tần Dĩ Duyệt rất chân chó mà giúp anh mở cửa xe, "Hạ tổng, ngài khổ cực rồi, mời."
Hạ Kiều Yến buồn cười mà nhìn cô, ngồi vào trong xe, khởi động xe khỏi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn Hạ Kiều Yến xe biến mất trong tầm mắt, sau đó mới quay người về văn phòng.
Vừa đi vừa nghĩ, Hạ Kiều Yến có được gọi là lam nhan họa thủy[1] không nhỉ?
Quả nhiên đàn ông quá đẹp trai, cũng không phải là chuyện tốt.
**
Chuyện Hồ Mộng Kỳ rất nhanh ở trong bệnh viện truyền ra, trải qua đội điều tra của bảo an, cũng xác định được chuyện gây xự của người nhà bệnh nhân kia cùng cô ta có quan hệ, tài liệu báo cáo khoa máu đưa ra cũng là cô ta bịa đặt cố ý hãm hại Tần Dĩ Duyệt.
Hai chuyện này vỡ lở, khiến cho Hồ Mộng Kỳ ở trong bệnh viện vô cùng không tốt.
Trái lại, những nghịch lý này không xảy ra trên người Tần Dĩ Duyệt.
Bởi vì Hạ Kiều Yến đã mấy lần ra mặt, đều đã chứng minh một chuyện -- Hạ Kiều Yến đối với Tần Dĩ Duyệt là rất nghiêm túc.
Điều này lại để cho thái độ của mọi người đối với Tần Dĩ Duyệt đều có theo chút nịnh nọt.
Kỹ thuật, bằng cấp của Tần Dĩ Duyệt ở bệnh viện Nhã Đức cùng chức vị bác sĩ đã nổi bật rồi.
Hiện tại lại có Hạ Kiều Yến, khiến cho mọi người đối với cô chú ý nhiều hết mức.
Tất nhiên, cũng sẽ có tiêu cực.
Chỉ là những ảnh hưởng tiêu cực này, không người nào ở trong bệnh viện dám nói.
-------------
Lam nhan họa thủy[1]: Tương tự như Hồng nhan họa thủy. Khác là chỉ đàn ông.
Các tai hoạ được xếp từ cao xuống thấp: Thuỷ, hoả, đạo, tặc. Nghĩa là chiến tranh còn xếp sau cùng.
Hồng nhan được ví với hoạ thuỷ, là cái hoạ lớn nhất. Ngoài ra còn tiềm ẩn một ý nghĩa, "thuỷ" bao giờ cũng mềm mại, thân cận, không có những biểu hiện đáng sợ như lửa, trộm cướp và chiến tranh. nhưng hiệu quả tàn phá thì "hết sạch". Hay đơn giản hơn là "Sắc đẹp là mầm tai họa".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]