Chương trước
Chương sau
Tần Dĩ Duyệt ở trong tâm lặng lẽ bổ não chính mình.

Cô da mặt cũng dầy, thấy nhiều mấy người giống họ rồi, nên cũng không có gì cảm giác.

Cô muốn đi đến chỗ đặt xe đẩy định lấy một chiếc.

Hạ Kiều Yến đã đi trước cô một bước, đi qua đẩy rồi quay lại, hỏi: "Bắt đầu mua ở đâu đây?"

"Thức ăn sống ở tận cùng khu đầu tiên, từ chỗ ấy bắt đầu đi."

"Được."

Hai người chậm rãi đi đến khu thức ăn tươi sống, Tần Dĩ Duyệt chọn lựa vài loại thịt ngon, lại chọn lấy mấy loại đồ ăn chay, cùng một số rau củ quả, hoa quả phối hợp.

Đến khi đến khu đặt mấy món như sữa bò, sữa chua, chân giò hun, thì xe đẩy bên trong đã chất không ít đồ.

Riêng những vật này đã nhét đủ nửa cái xe đẩy.

Hạ Kiều Yến bật cười."Em mấy tuổi rồi, còn ăn mấy món này vậy?"

"Em và mẹ em lại thích như thế đấy. Đúng rồi, Tiểu Bảo thích ăn đồ ăn vặt gì không, mua cho thằng bé một ít. Với tư cách một người mẹ kế không chuyên nghiệp, em chưa mua lễ vật đúng nghĩa cho con mình đâu, cũng không thể nào nói nổi."

"Đừng ở trước mặt nó nói cái từ này." Hạ Kiều Yến nghiêm túc nói.

"Được." Tần Dĩ Duyệt hiểu rõ mà gật đầu."Vậy thì mua cho thằng bé cái gì bây giờ?"

"Em nhìn cái gì thuận mắt thì mua cái đó thôi."

"Với tư cách một vú em. Anh qua loa như vậy có thích hợp không?"

"Rất thích hợp đấy."

Tần Dĩ Duyệt: "..."

Cuối cùng, Tần Dĩ Duyệt mua cho Tiểu Bảo hai cái áo len in hình chú gấu Boonie, cùng đôi giày nhỏ.

Đến lúc đến quầy thu ngân, Hạ Kiều Yến đẩy xe. Nói: "Em ra bên ngoài chờ nhé."

"Ừ."

Tần Dĩ Duyệt đi ra bên ngoài, ngồi xuống trên ghế chờ dài, qua một đám người nhìn về phía Hạ Kiều Yến trông như Hạc giữa bầy gà.

Trong cái kinh nghiệm yêu đương thiếu muối vô cùng nghiêm trọng kia, cơ hội được đối xử như vậy đúng là không nhiều lắm.

Khi cô đối mặt với bạn bè đồng giới, đồng nghiệp, hay là mẹ, cô đều có cảm giác như mình là một người đàn ông. Rất nhiều chuyện sẽ là tự mình cô xử lý, cũng thường xuyên chủ động quan tâm người bên cạnh mình.

Khi cùng Chu Tử Dương nói chuyệ yêu thương ý, vì bận tâm đến mặt mũi của Chu Tử Dương, nên cô rất ít cùng hắn đi dạo phố, hay đến siêu thị mua đồ.

Không thể không nói, Hạ Kiều Yến trên nhiều khía cạnh cho cô cảm giác vô cùng đặc biệt và mới mẻ đó.

Anh đối xử với cô như đối xử với một người phụ nữ.

Tần Dĩ Duyệt nghĩ vậy, nhìn Hạ Kiều Yến lần lượt lấy hai túi đồ lớn đi đến chỗ cô.

Tần Dĩ Duyệt chớp chớp mắt nhìn, thu hồi suy nghĩ, vươn tay muốn đi lấy một cái túi đồ trong hai túi đó.

Hạ Kiều Yến liếc cô một cái, đem chìa khóa xe bỏ vào trong tay cô.

Tần Dĩ Duyệt sờ sờ mũi, "Thổ hào, anh làm như vậy em sẽ không yên tâm đấy."

"Cho nên?"

"Anh sau này tiếp tục nhé."

Hạ Kiều Yến mắt liền trợn trắng, hơi sức cũng giảm đi, giương lên cái cằm với cô, ra hiệu đi ra ngoài.

**

Hai người khi về đến nhà, Tiểu Bảo cũng đã tỉnh dậy rồi, vẻ mặt đè nén khi rời giường giữ nguyên mà ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt về rồi, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

Tần Dĩ Duyệt ngoắc ngón tay với Tiểu Bảo, "Bảo bối, đến dây."

Tiểu Bảo không tình nguyện mà nhảy xuống ghế sô pha, nện bước chân ngắn đi đến bên người Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt theo trong túi đồ lấy ra cái áo len nhỏ, vẻ mặt như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Tiểu Bảo, " Mẹ lần đầu tiên tặng cho con lễ vật như thế này, thích không nào?"

Tiểu Bảo nhìn ảnh trang trí trên áo len, trên mặt "囧", biểu cảm đờ đẫn một lúc lâu, mới nhận lấy.

Tần Dĩ Duyệt bị biểu cảm của nhóc đả kích một phát, mang theo đồ ăn chạy vào phòng bếp ngồi xuống chỗ góc tường.

Tiểu Bảo nhìn Tần Dĩ Duyệt đi mất, trên ipad viết: "Ngài Hạ, ngài không thể quản vợ của ngài sao? Loại quần áo ngây thơ như vậy thích hợp với con sao?"

"Không thích thì nói với mẹ đi."

Tiểu Bảo bị chặn họng một lúc, tức giận bất bình mà gõ ipad, "Baba tuyệt đối là cố ý!"

"Baba chính là cố ý đấy, con muốn thế nào?"

"Baba ngược đãi trẻ con!"

Hạ Kiều Yến ngay cả mí mắt đều lười được nhấc lên, trả lời: "Con làm như con ít giày vò baba vậy, yêu thương tương sát lẫn nhau không phải rất tốt sao?"

Tiểu Bảo tức giận mà trừng mắt với Hạ Kiều Yến, lắc lắc thân thể nhỏ chạy đi lên lầu.

Lúc chạy đi, cũng không có quên đem bộ quần áo in hình chú gấu Boonie kia theo.

Hạ Kiều Yến buồn cười mà cong cong khóe miệng, lắc lư đi đến phòng bếp.

Tần Dĩ Duyệt ở phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe được tiếng bước chân bình thản, cũng không quay đầu lại nói: "Anh bắt nạt con của em như vậy, em có đồng ý sao?"

"Em nghĩ bắt nạt như thế nào?"

"Em cảm thấy bệnh của Tiểu Bảo là bị người baba không đáng tin cậy như anh giày vò mới có được đó."

"Em đoán đúng rồi."

Tần Dĩ Duyệt cười cười, tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn trong tay, đột nhiên nói: "Thổ hào, chúng ta có cần phải quay lại nhà chính cùng bố mẹ ăn cơm không, con dâu cả ngày không thấy cha mẹ chồng cũng không thích hợp đâu."

"Tại sao lại đột nhiên muốn gặp vậy?" Hạ Kiều Yến cau mày nói.

Tần Dĩ Duyệt không chút suy nghĩ, trả lời: "Không phải vừa bị mẹ của em, mẹ vợ của anh mắng sao? Nói em không hiểu chuyện, kết hôn giống như không kết hôn vậy, chuyện gì cũng không nghĩ. Bị bà ấy nói như vậy, em cũng hiểu được em rất không hiểu chuyện. Nếu em làm không đúng chỗ nào, anh nhớ nhắc em một chút đó. Nói như thế nào thì em cũng cầm nhiều tiền như vậy rồi, không làm việc nghiêm chỉnh, thì không thể nào nói nổi."

"Em là vì tiền nên mới như vậy?"

"Em nói không phải, anh khẳng định sẽ không tin."

Hạ Kiều Yến nghe vậy không biết là có nên bóp chết người phụ nữ thuận cán trèo lên này, hay là nên hoài nghi về mị lực của mình một chút.

Mị lực bên ngoài của anh ở trước người phụ nữ giống như không có tồn tại vậy.

Từ khi vừa mới bắt đầu, cô đã một đường trốn, anh một đường đuổi.

Làm sao anh lại sống méo mó như vậy được nhỉ?

Thật vất vả tìm được người phụ nữ có tính cách khiến anh không chán ghét, cả thằng nhóc kia cũng thích để kết hôn cùng, kết quả người phụ nữ này vẫn có cái EQ không thể nào cao hơn, đầu gỗ!

Hạ Kiều Yến hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng bếp.

Tần Dĩ Duyệt khó hiểu mà nhìn bóng lưng của Hạ Kiều Yến, không rõ thổ hào hôm nay bị làm sao vậy.

**

Hai ngày cuối tuần, Tần Dĩ Duyệt cơ bản đều ở nhà.

Tiểu Bảo ngoại trừ thời gian học tập đặc biệt, còn lại đền ở bên cạnh cô.

Khi cô nghiên cứu ca bệnh cùng xem sách chuyên môn, Tiểu Bảo cũng ở ngay tại đó dùng ipad xem giáo trình học tập của nhóc.

Thiết bị thường dùng của nhóc là hai máy tính bảng và một máy tính xách tay.

Một máy tính bảng nhỏ gọn, thuận tiện cho việc mang theo, một cái là máy tính bảng 13 inch, có kích cỡ gần bằng màn hình của máy tính xách tay, để nhóc dễ xem các hình vẽ hoặc video.

Laptop thì dùng để làm bài tập.

Tần Dĩ Duyệt vừa mới bắt đầu cũng thật lo lắng việc đứa nhỏ này xem thiết bị điện tử trong thời gian dài, con mắt sẽ chịu không nổi, nhưng cuộc sống của nhóc xem như có quy luật.

Ngoại trừ thời gian học tập cùng đi ra ngoài cần dùng ipad đánh chữ ra, thời gian còn lại nhóc vẫn hay dùng giấy bút.

Không thể không nói, Tiểu Bảo là đứa trẻ ít phiền phức nhất mà Tần Dĩ Duyệt từng được gặp, nhưng đồng thời cũng là làm động lòng người nhất đấy.

Ai cũng không biết, trong lòng của nhóc đến cùng cất giấu cái gì.

Ở sâu trong nội tâm nho nhỏ của nhóc ẩn chứa sợ hãi gì.

**

Thứ hai, Tần Dĩ Duyệt vừa xuất hiện tại văn phòng chỗ tầng trệt, Tiểu An giống như nhìn thấy chúa cứu thế mà lao đến.

"Chị Tần, khoa phụ sản bên kia gọi chị đi qua đó một chuyến." Tiểu An lo lắng nói ra.

"Tình huống như thế nào?"

"Khoa phụ sản bên kia hôm qua trời lúc chiều đã tiếp nhận một bệnh nhân nhỏ, bệnh nhân nhỏ đó rất không phối hợp, không muốn làm giải phẫu, người giám hộ bên kia rất có ý kiến đó chị."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.