Ninh Phóng khóe miệng hung hãn co rút, lười lí lẽ với cô.
Tần Dĩ Duyệt ở sau lưng anh nói: "Cám ơn Ninh ca đã quan tâm, em trở về đi làm. Tránh lại bị trưởng khoa mắng chết."
"Sáng sớm hôm nay mấy cái công lao vĩ đại em làm đã truyền tới trong tai ông ấy rồi. Em tự cầu phúc đi."
"Làm sao anh biết?"
"Vì anh nói cho ông ấy mà."
Tần Dĩ Duyệt yên lặng trừng mắt bóng lưng Ninh Phóng một cái, đi bộ trở về phòng làm việc.
Quả nhiên, Tần Dĩ Duyệt còn chưa vào phòng làm việc, đang ở cửa phòng đã thấy được trưởng khoa.
Trưởng khoa phá lệ cười như ánh nắng ban mai, u ám nói: "Vênh mặt vênh rồi thoải mái sao? Kích thích thân nhân bệnh nhân kích thích thoải mái sao? Con có muốn đem tất cả thân nhân bệnh nhân cũng mắng một lần giống vậy không? Nếu không thầy để viện trưởng cho con một cái Weibo, mỗi ngày khỏi cần đi làm, liền phụ trách đánh nhau?"
Tần Dĩ Duyệt cả người nổi lên một trận da gà, "Trưởng khoa, ngài có thể đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện có được hay không?"
"Thầy còn chưa có mắng con, thì con đã chọn thái độ phục vụ trước. Cái con nhóc bạo gan này!"
"Gặp phải loại thân nhân tìm chỗ chết này còn không mắng, thì muốn chờ đến lúc nào chứ?"
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, con không biết bên cạnh cái người đàn bà điên đó còn có một phóng viên à?! Phóng viên phóng viên đó."
"Con cũng không mắng, người phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173270/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.